Kỷ Tuyền vốn đã thấp thỏm, nghe Tống Chiêu Lễ hỏi ngược lại, tim càng đập nhanh hơn.

Cô biết không thể nói là "huề nhau" được, nhưng vấn đề là ngoài từ này ra, cô cũng chẳng nghĩ ra từ nào thích hợp hơn.

Nói là chịu trách nhiệm ư?

Thật lòng mà nói, nếu thốt ra câu này, cô lại thấy mình như đang chiếm tiện nghi của Tống Chiêu Lễ.


Kỷ Tuyền giữ bình tĩnh khoảng bảy tám giây, rồi nhìn thẳng vào mắt Tống Chiêu Lễ nói: "Tống tổng, vậy anh muốn thế nào?"

Tống Chiêu Lễ: "Tôi muốn thế nào thì được thế ấy?"

Kỷ Tuyền: "..."

Cô không thể nào đồng ý với câu này.

Không phải cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô cũng tin với thân phận của Tống Chiêu Lễ, anh sẽ không ép cô làm những chuyện như giết người phóng hỏa, nhưng cô vẫn thấy bất an.

Thấy cô im lặng, Tống Chiêu Lễ khẽ cười, vén chăn xuống giường, đứng dậy mặc quần áo.

Kỷ Tuyền không ngờ Tống Chiêu Lễ lại đột ngột đứng dậy. Ánh mắt cô vô tình lướt qua tấm lưng rộng rãi, săn chắc với những đường cơ bắp cuồn cuộn, rồi lại nhớ đến sức mạnh của anh tối qua, mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng quay đi.

Vừa lúc Kỷ Tuyền quay mặt đi, Tống Chiêu Lễ trầm giọng nói: "Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này thế nào, coi như cô nợ tôi một ân tình. Đến khi tôi nghĩ ra cách để cô trả, tôi sẽ gọi điện báo cho cô biết."

Tống Chiêu Lễ rõ ràng đang đổi trắng thay đen. Kỷ Tuyền không dám cãi lại, nhưng vẫn phải lên tiếng phản bác: "Tống tổng, chuyện này đâu phải hoàn toàn lỗi của tôi, sao lại biến thành tôi nợ anh một ân tình được?"

Tống Chiêu Lễ khẽ nhếch môi: "Bây giờ tôi vẫn độc thân, còn cô thì có bạn trai. Trong mối quan hệ này, ai là người chịu thiệt?"

Kỷ Tuyền: "..."

Thế nào gọi là tự đào hố chôn mình?

Thế nào gọi là chưa đến lúc?

Giờ thì Kỷ Tuyền đã hiểu rõ.

Nếu hôm qua cô và Ngũ Thư không diễn trò trước mặt Tống Chiêu Lễ, thì bây giờ cô đã không phải chịu ấm ức thế này.

Vấn đề là, giờ cô không thể chối cãi được nữa.

Kỷ Tuyền mím chặt môi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt: "Được rồi."

Nghe vậy, Tống Chiêu Lễ quay lưng về phía Kỷ Tuyền, khóe môi cong lên nụ cười mờ ám, giọng nói trầm thấp: "Không phải cô còn có việc sao? Không dậy à?"

Nghe anh nhắc, Kỷ Tuyền mới sực nhớ đến chuyện Liêu Bắc bị Ngũ Thư đánh gãy xương. Sau một hồi suy nghĩ, cô quyết định nói cho Tống Chiêu Lễ biết: "Tống tổng, Liêu tổng đang ở bệnh viện, anh có muốn đến thăm không?"

Tống Chiêu Lễ đang cài thắt lưng, nghe vậy liền quay người lại: "Hửm?"

Nghe tiếng khóa thắt lưng cài lại, Kỷ Tuyền mới yên tâm quay đầu lại, thành thật kể: "Tôi cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết Liêu tổng bị gãy xương phải nhập viện, người đánh anh ta là Ngũ Thư."

Sắc mặt Tống Chiêu Lễ vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ trêu chọc.

Kỷ Tuyền nhìn vào mắt anh, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được buông xuống.

Ban đầu cô còn lo lắng Tống Chiêu Lễ sẽ làm khó Ngũ Thư sau khi biết chuyện, giờ xem ra là cô đã nghĩ nhiều rồi.

Tình bạn giữa đàn ông, quả thật không thể dùng suy nghĩ của phụ nữ để đánh giá.

Kỷ Tuyền đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy giọng Tống Chiêu Lễ: "Lát nữa cô định đến bệnh viện à?"

Kỷ Tuyền thành thật trả lời: "Vâng."

Tống Chiêu Lễ: "Tôi đợi cô ở ngoài cửa, lát nữa đi cùng với cô."

Nói xong, Tống Chiêu Lễ quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn theo bóng Tống Chiêu Lễ rời đi, Kỷ Tuyền liền đứng dậy vào phòng tắm, tắm rửa qua loa. Sau khi ra ngoài, cô chọn một chiếc váy dài kín đáo trong tủ quần áo.

Vừa lúc Kỷ Tuyền bước ra khỏi phòng ngủ thì Tống Chiêu Lễ cũng vừa dập tắt điếu thuốc.

Hai người nhìn nhau, Tống Chiêu Lễ mỉm cười: "Xong rồi à?"

Kỷ Tuyền lạnh nhạt đáp: "Ừm."

Thấy Kỷ Tuyền muốn giữ khoảng cách với mình, Tống Chiêu Lễ liền khẽ cười: "Đi thôi."

Trên đường đến bệnh viện, Kỷ Tuyền tập trung lái xe, không nói một lời nào.

Xe đến bệnh viện, Kỷ Tuyền và Tống Chiêu Lễ cùng đi thang máy lên tầng. Vừa ra khỏi thang máy, cả hai đã thấy Ngũ Thư ngồi bệt trên ghế dài ở hành lang, khóc lóc thảm thiết.

Ngũ Thư khóc đến mức thở không ra hơi, dưới chân là một đống khăn giấy nhàu nát lem nhem nước mắt nước mũi.

Kỷ Tuyền thấy vậy liền bước nhanh đến gần.

Nghe thấy tiếng bước chân, Ngũ Thư theo bản năng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Kỷ Tuyền thì cô nàng liền ôm chầm lấy cô, khóc càng lớn tiếng hơn.

"Tuyền Tuyền."

"Bây giờ tôi thật sự muốn chết quách cho rồi."

"Ai mà ngờ được, cái tên mặt trắng kia lại yếu đến vậy."

"Tôi chỉ đánh hắn ta hai cái mà hắn ta đã gãy xương rồi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play