Tiêu Tấn đinh ninh hai câu này sẽ dọa được Kỷ Tuyền.

Anh ta biết rõ Kỷ Tuyền là người coi trọng thể diện, chắc chắn không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài.

Anh ta biết chuyện xảy ra giữa Kỷ Tuyền và Tống Chiêu Lễ chắc chắn không phải do cô tự nguyện, cũng nghe nói chuyện cô bị bỏ thuốc.

Nhưng giờ điều đó không quan trọng.


Quan trọng là, anh ta muốn lợi dụng điểm yếu này để khiến Kỷ Tuyền phải khuất phục.

Tiêu Tấn đã mường tượng ra cảnh Kỷ Tuyền khép nép trước mặt mình, thậm chí còn nghĩ sẵn sẽ dạy dỗ cô ra sao nếu cô chịu thua.

Nào ngờ, sau khi anh ta dứt lời, cô chỉ liếc xéo anh ta một cái: "Anh nói xong chưa?"

Tiêu Tấn: "..."

Kỷ Tuyền: "Những gì anh nói đều đúng, gian phu của tôi là Tống Chiêu Lễ, tôi không muốn xảy ra chuyện đó với anh trước khi kết hôn, còn với anh ta thì tôi chẳng cần khách sạn, trong xe là được rồi. Xong chưa? Anh còn muốn nói gì nữa?"

Tiêu Tấn nghiến răng: "Cô có giỏi thì nói lại lần nữa xem."

Tiêu Tấn nằm mơ cũng không ngờ Kỷ Tuyền lại trả lời như vậy.

Kỷ Tuyền nhìn Tiêu Tấn đang cố kìm nén cơn giận, ánh mắt thoáng vẻ chế nhạo: "Dù tôi có nói bao nhiêu lần thì vẫn vậy thôi. Sao? Anh định đánh tôi à?"

Nói rồi, Kỷ Tuyền hất hàm về phía sau anh ta: "Phía sau anh là đồn cảnh sát đấy. Gần đây tôi đã tống hai người vào đó rồi, thêm anh nữa cũng chẳng sao."

Tiêu Tấn tức giận: "Cô cứ đợi đấy."

Kỷ Tuyền: "Luôn sẵn sàng."

Tiêu Tấn tức đến mức môi run lên, còn định nói thêm gì đó thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Anh ta lùi lại một bước, lấy điện thoại ra nghe máy, không biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì, chỉ thấy anh ta nói một cách sốt ruột: "Tôi đến rồi, đừng có giục nữa, suốt ngày cứ làm tôi mất mặt..."

Nói xong, Tiêu Tấn hung hăng liếc nhìn Kỷ Tuyền một cái, rồi quay người bước đi.

Tiêu Tấn vừa đi, Ngũ Thư liền tiến lên: "Vừa rồi hắn ta nói gì với cậu vậy?"

Kỷ Tuyền lạnh lùng nói: "Chó cùng rứt giậu thôi."

Ngũ Thư: "Tôi phải cố lắm mới nhịn được không đấm hắn ta một trận."

Kỷ Tuyền quay người mở cửa xe: "Với loại người như vậy thì không cần phải ra tay, bẩn tay cậu."

Thấy Kỷ Tuyền lên xe, Ngũ Thư liền đi vòng qua đầu xe rồi lên ghế phụ: "Cậu định cứ thế này mà bỏ qua cho hắn ta sao?"

Kỷ Tuyền vừa xoay vô lăng vừa thản nhiên nói: "Cách trả thù tốt nhất không phải dùng thủ đoạn mình cho là hèn hạ nhất, mà là dùng thủ đoạn đối phương cho là hèn hạ nhất để trả thù anh ta.

Xét cho cùng, người tốt thì khó mà nghĩ ra mấy trò bỉ ổi.

Ngũ Thư: "Nói rất có lý."


Xe chạy được một đoạn đường, Ngũ Thư lại hỏi: "Vậy cậu đã nghĩ ra sẽ dùng thủ đoạn gì để trả thù hắn ta chưa?"

Kỷ Tuyền đáp: "Hắn ta coi trọng quyền thế lắm. Hồi yêu nhau, hắn ta ghét nhất là bị người khác nhắc đến xuất thân, quê quán của hắn ta..."

Ngũ Thư khẽ nhếch môi: "Xương cốt chính là một kẻ vong ân bội nghĩa."

Kỷ Tuyền nói tiếp: "Tôi muốn nhìn hắn ta thân bại danh liệt, mất hết tất cả."

Ngũ Thư giơ ngón tay cái lên với Kỷ Tuyền: "Cao tay."

Đối với loại tiểu nhân này, tuyệt đối không thể nào mềm lòng được.

Napoleon đã nói rất đúng, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình.

Một tiếng sau, hai người xách theo đồ ăn mới mua về đến nhà.

Kỷ Tuyền đi tắm, thậm chí còn chưa kịp sấy tóc đã bắt đầu ướp thịt nướng, Ngũ Thư ở bên cạnh phụ giúp, ngửi thấy mùi hương sữa tắm thoang thoảng trên người cô liền nói: "Đây có phải gọi là mỹ nhân vừa tắm xong không nhỉ?"

Kỷ Tuyền cười nói: "Đây gọi là Lọ Lem xuống bếp."

Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa bỗng vang lên.

Tay Kỷ Tuyền đang bận, nên Ngũ Thư xung phong đi mở cửa: "Để tôi."

Ngũ Thư chạy ra cửa, vừa mở cửa nụ cười trên mặt liền đông cứng, giây lát sau mới hít một hơi lạnh rồi lắp bắp: "Liêu, Liêu tổng, Tống, Tống tổng..."

Nếu thời gian có thể quay trở lại một phút trước, đánh chết cô nàng cũng không ra mở cửa.

Ngũ Thư vừa dứt lời liền đứng bất động ở cửa.

Liêu Bắc nhìn cô nàng, nhướn mày: "Không mời chúng tôi vào nhà à?"

Ngũ Thư cười gượng gạo, miễn cưỡng tránh đường: "Mời vào, he he he."

Nhìn Liêu Bắc và Tống Chiêu Lễ lần lượt bước vào, Ngũ Thư đóng cửa lại rồi chạy vào bếp trước hai người, dùng tay véo nhẹ vào eo Kỷ Tuyền, nhỏ giọng nói: "Tống Chiêu Lễ."

Kỷ Tuyền không nghe rõ, quay đầu lại: "Cái gì?"

Lúc này Tống Chiêu Lễ đã đứng ở cửa bếp, Ngũ Thư không thể nói thẳng ra được, chỉ có thể ra sức nháy mắt ra hiệu với Kỷ Tuyền.

Mắt cô nàng chớp liên tục, như muốn tóe lửa.

Dù thân nhau đến mấy thì cũng có lúc không thể dùng thần giao cách cảm được.

Hai người nhìn nhau vài giây, ngay lúc Kỷ Tuyền định lên tiếng hỏi lại thì Tống Chiêu Lễ đang đứng ở cửa đã trầm giọng nói: "Cần giúp gì không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play