Câu hỏi của Liêu Bắc trông như vô tình, nhưng thực chất lại chính xác nhắm trúng điểm yếu của Tống Chiêu Lễ.

Tống Chiêu Lễ khẽ nhếch mí mắt, nheo mắt nhìn anh ta.

Nhận thấy ánh mắt sắc lạnh của Tống Chiêu Lễ, Liêu Bắc lặng lẽ dời mắt đi, tiếp tục nói với Ngũ Thư ở đầu dây bên kia: "Sao không nói gì nữa? Không tiện à?"

Lúc này Ngũ Thư thật sự không tiện nói chuyện, cô nàng đã bước vào sảnh của đồn cảnh sát: "Ừm."


Liêu Bắc: "Được rồi, tôi chấp thuận cho cô nghỉ, cô cứ lo việc của cô đi, lát nữa ra khỏi đồn cảnh sát thì gọi lại cho tôi nhé."

Ngũ Thư vô cùng cảm kích: "Cảm ơn Liêu tổng."

Liêu Bắc giả vờ hào phóng: "Không có gì, đều là bạn bè cả mà."

Nghe Liêu Bắc nói vậy, Ngũ Thư mừng rỡ, lại lắp bắp nói thêm vài câu khách sáo với anh ta rồi mới cúp máy.

Cúp máy xong, Liêu Bắc ném điện thoại sang một bên, vẻ sợ sệt ban nãy đã biến mất, thay vào đó là vẻ vênh váo tự đắc, anh ta dựa người ra sau ghế sofa, bắt chéo chân rồi lắc lư không ngừng.

Như thể sợ lắc nhẹ thì không thể thu hút sự chú ý của Tống Chiêu Lễ.

Lần này Tống Chiêu Lễ cũng không làm anh ta thất vọng, chỉ trong vòng nửa giây đã chủ động lên tiếng: "Cô ấy sao rồi?"

"Cô ấy" là ai.

Câu trả lời rất rõ ràng.

Nhưng Liêu Bắc đã giả vờ ngoan ngoãn cả buổi rồi, bây giờ đương nhiên không thể nào dễ dàng tiếp lời Tống Chiêu Lễ như vậy, anh ta vờ như không biết hỏi lại: "Ai cơ?"

Tống Chiêu Lễ cười như không cười: "Còn trẻ mà đã nghĩ thoáng như vậy rồi sao?"

Liêu Bắc không hiểu: "Cái gì?"

Tống Chiêu Lễ: "Chưa đến sinh nhật 28 tuổi mà đã chán sống rồi, chẳng phải là nghĩ rất thoáng sao?"

Liêu Bắc nghe vậy liền bỏ chân đang bắt chéo xuống, duỗi thẳng ra rồi gác lên bàn trà trước mặt: "Người ta không sợ chết, mà sợ nhất là không biết sống như thế nào."

Nói xong, Liêu Bắc nhướn mày nhìn Tống Chiêu Lễ: "Ví dụ như ai đó."

Tống Chiêu Lễ cười lạnh: "Dạo trước nghe nói cậu cùng ông cụ nhà cậu đi Ngũ Đài Sơn, tôi còn tưởng cậu đi cầu Phật, hóa ra là đi học đạo à?"

Liêu Bắc: "Ý cậu là gì?"

Tống Chiêu Lễ: "Học được một mớ lời lẽ âm dương quái khí."

Liêu Bắc bị nói móc mà cũng không hề tức giận, anh ta nhìn Tống Chiêu Lễ một cách ung dung, thái độ bình tĩnh, giọng nói chắc chắn: "Cậu thích Kỷ Tuyền."


Tống Chiêu Lễ cười khẩy: "Chưa chữa khỏi bệnh cận thị mà lại còn mắc thêm bệnh hoang tưởng nữa à?"

Liêu Bắc đưa một tay ra gõ nhẹ lên thành ghế sofa, giả vờ cao siêu: "Được rồi, coi như là tôi nghĩ nhiều đi."

Tống Chiêu Lễ và Liêu Bắc đấu khẩu qua lại, không ai chiếm được lợi thế.

Hai người nhìn nhau, rơi vào im lặng kỳ lạ.

Vài phút sau, Liêu Bắc ung dung dùng những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên ghế sofa, tự lẩm bẩm: "Cô gái Kỷ Tuyền này cũng thật đáng thương, số khổ, chuyện gì cũng gặp phải."

Ánh mắt Tống Chiêu Lễ sâu thẳm, không đáp lời.

Liêu Bắc nhìn anh ta cười đùa: "Lão Tống à, trước đây tôi thường nghe người ta nói, chuyện thích một người thì rất khó giấu được, trước đây tôi không tin, nhưng bây giờ thì tôi tin rồi..."

Tống Chiêu Lễ mặt không cảm xúc: "Vô tri thì mới không sợ."

Tống Chiêu Lễ vừa dứt lời thì Liêu Bắc đang chuẩn bị đáp trả thì điện thoại của Ngũ Thư gọi đến.

Liêu Bắc mỉm cười, dưới ánh mắt của Tống Chiêu Lễ, anh ta chậm rãi nghe máy: "A lô, Ngũ Thư."

Ngũ Thư nói qua điện thoại: "Liêu tổng, tôi và Tuyền Tuyền đã làm xong biên bản rồi."

Liêu Bắc: "Nhanh vậy sao?"

Ngũ Thư: "Có camera giám sát, có nhân chứng, bằng chứng rõ ràng, nên bọn tôi chỉ cần làm biên bản thôi."

Nghe thấy lời của Ngũ Thư, Liêu Bắc liếc nhìn Tống Chiêu Lễ, đang định hỏi thêm vài câu thì nghe thấy giọng nói cố tình đè thấp của Kỷ Tuyền ở đầu dây bên kia: "Lát nữa phải mua thịt khác để nướng, dính máu chó đen rồi."

Ngũ Thư nghiến răng nghiến lợi: "Cái tên súc sinh Tiêu Tấn kia tốt nhất là nên thân bại danh liệt nhanh lên."

Ngũ Thư vừa dứt lời, đầu óc Liêu Bắc nhanh chóng xoay chuyển, anh ta cười hỏi: "Tối nay hai người ăn thịt nướng à?"

Ngũ Thư không hề nhận ra mình đang rơi vào bẫy của Liêu Bắc, nên thành thật trả lời: "Ừa."

Liêu Bắc lại hỏi: "Ăn ở đâu?"

Ngũ Thư đáp: "Nhà Tuyền Tuyền, đồ tự làm, không chất bảo quản."

Liêu Bắc: "Hai người có phiền thêm hai người nữa không? Đồ ăn để tôi mua, chỉ cần Kỷ Tuyền chịu khó làm là được."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play