Hai người thẳng thắn nói chuyện, đều không hề chơi trò úp mở.

Bầu không khí trong xe đột ngột trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, Kỷ Tuyền siết chặt tập kế hoạch đang cầm trên tay: "Tống tổng, anh không thiếu phụ nữ."

Tống Chiêu Lễ không phản bác: "Đúng vậy." 

Kỷ Tuyền: "Tôi không phải là kiểu người chơi đùa được."

Kỷ Tuyền nói xong, nhìn thẳng vào Tống Chiêu Lễ, nửa thật nửa giả nói: "Tống tổng, chẳng lẽ anh không sợ tôi bám lấy anh sao?"

Tống Chiêu Lễ nghe vậy thì cười đầy ẩn ý, trên mặt không hề có chút sợ hãi mà ngược lại có vẻ như đang mong chờ: "Thử xem?"

Kỷ Tuyền nhắm mắt lại một chút. Khi mở mắt ra, ánh mắt cô chứa đựng sự quyết tâm đến mức "vỡ bình vứt xác": "Tống tổng, kết hôn nhé?"

Kỷ Tuyền chuyển chủ đề quá nhanh, Tống Chiêu Lễ có chút ngẩn người, trong mắt lộ rõ sự dao động không nhỏ: "Cái gì?"

Kỷ Tuyền: "Tình cảnh của tôi chắc anh cũng đã nghe ngóng được rồi. Tôi đang rất thiếu tiền, hơn nữa mới yêu một người bạn trai đã bị cắm sừng. Nên dù là vì khó khăn thực tế hay là vì thất bại trong tình cảm, thì bây giờ tôi cũng không có tâm trạng để mà dây dưa mập mờ với bất kỳ người đàn ông nào."

Tống Chiêu Lễ nhướn mày: "Vậy nên cô muốn kết hôn?"

Kỷ Tuyền đáp: "Đúng vậy."

Tống Chiêu Lễ nhìn cô im lặng, qua vài phút, anh ta trầm giọng nói: "Tôi không làm người thay thế."

Kỷ Tuyền không hiểu hàm ý trong câu nói này của Tống Chiêu Lễ, cô cho rằng anh ta đang kiếm cớ để rút lui, liền mỉm cười, rồi chuyển chủ đề về công việc: "Anh có muốn xem bản kế hoạch không?"

Tống Chiêu Lễ trả lời không đúng trọng tâm: "Cô thích hắn ta đến vậy sao?"

Kỷ Tuyền biết Tống Chiêu Lễ đang hỏi ai, cô mím môi rồi nói: "Tống tổng, đây là chuyện riêng của tôi."

Tống Chiêu Lễ cười nhạo: "Hiểu rồi."

Nói xong, Tống Chiêu Lễ lấy bản kế hoạch và báo cáo khả thi từ tay Kỷ Tuyền, chăm chú xem từ đầu đến cuối rồi đưa ra đánh giá khách quan: "Làm tốt đấy, ngày mai mang đến Tống Thị ký hợp đồng."

Sự dứt khoát của Tống Chiêu Lễ vượt quá sự mong đợi của Kỷ Tuyền.

Khóe môi Kỷ Tuyền cong lên, ánh mắt ngập tràn ý cười: "Cảm ơn Tống tổng."

Tống Chiêu Lễ: "Về làm việc đi."

Kỷ Tuyền: "Vâng, Tống tổng đi cẩn thận."

Nói xong, Kỷ Tuyền mỉm cười với Tống Chiêu Lễ, rồi quay người mở cửa xuống xe.

Hôm nay Kỷ Tuyền mặc một bộ vest nữ màu đen, một kiểu dáng rất cổ điển, nhưng khi mặc lên người cô lại có một vẻ quyến rũ khó tả.

Đến khi Kỷ Tuyền vào công ty, Khâu Lâm mới mở cửa ghế lái lên xe.

Tống Chiêu Lễ liếc nhìn túi thuốc xử lý vết thương mà Kỷ Tuyền để lại, trầm giọng nói: "Lái xe đi."

Khâu Lâm liếc nhìn Tống Chiêu Lễ qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt anh ta không được tốt, cũng không dám hỏi nhiều, lên tiếng đáp: "Vâng."

Xe chạy được một đoạn đường thì Tống Chiêu Lễ đột nhiên lên tiếng: "Khâu Lâm."

Khâu Lâm ngẩng lên, nhìn thẳng vào Tống Chiêu Lễ qua gương chiếu hậu: "Tống tổng, anh cứ nói."

Tống Chiêu Lễ hỏi: "Cậu đã từng yêu chưa?"

Khâu Lâm trả lời: "Rồi ạ."

Tống Chiêu Lễ biết Khâu Lâm bây giờ đang độc thân, anh ta cười khẩy một tiếng: "Vậy cuối cùng vì sao lại chia tay?"

Khâu Lâm nói: "Gia đình nhà người ta thấy tôi là một thằng nhóc nghèo, không có tiền đồ, nên đã ép cô ấy chia tay với tôi."

Tống Chiêu Lễ liếc mắt nhìn anh ta: "Mối tình đầu?"

Khâu Lâm gật đầu: "Vâng, mối tình đầu."

Tống Chiêu Lễ im lặng một lát, đưa tay day day trán rồi hỏi với giọng trầm thấp và lạnh lẽo: "Mối tình đầu rất khó quên sao?"

Khâu Lâm bị cái vẻ lạnh lẽo trong giọng nói của Tống Chiêu Lễ làm cho sợ hãi, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, anh ta mới cứng đầu đáp: "Một, một cách thông thường mà nói, thì, thì là như vậy, dù, dù sao cũng là tình cảm trong lúc mới biết yêu, là, là những cảm xúc thuần khiết nhất, nên nên..."

Khâu Lâm càng nói thì sắc mặt Tống Chiêu Lễ lại càng âm trầm.

Còn chưa đợi Khâu Lâm nói xong, anh ta đã lạnh lùng cắt ngang: "Khâu Lâm, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play