Nghe thấy giọng của Ngũ Thư, Tiêu Tấn ở đầu dây bên kia không trả lời ngay.
Một lúc sau, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: "Ngũ Thư, cậu đưa điện thoại cho Kỷ Tuyền đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."
Ngũ Thư liếc nhìn vào bếp, thấy Kỷ Tuyền không quay đầu lại, cô nàng liền cầm điện thoại đi xa hơn rồi nói: "Có gì thì anh cứ nói với tôi đi, Tuyền Tuyền nhà tôi không có thời gian nghe điện thoại của anh đâu."
Giọng Tiêu Tấn gấp gáp: "Cô ấy đang làm gì vậy?"
Ngũ Thư bịa chuyện không chớp mắt: "Hẹn hò với bạn trai mới chứ làm gì."
Nói xong, còn chưa đợi Tiêu Tấn trả lời thì Ngũ Thư đã nói tiếp: "Tiêu Tấn, anh đừng tưởng Tuyền Tuyền nhà tôi bỏ cây cổ thụ như anh thì sẽ bỏ lỡ cả khu rừng nhé?"
Tiêu Tấn: "Ngũ Thư, tôi biết cậu có thành kiến với tôi, nhưng bây giờ tôi thật sự có chuyện gấp, cậu có thể đưa điện thoại cho Kỷ Tuyền trước được không?"
Ngũ Thư: "Không đưa, anh muốn nói thì cứ nói với tôi, nếu anh không nói thì tôi cúp máy đấy."
Tiêu Tấn yêu đương với Kỷ Tuyền nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của Ngũ Thư.
Nghe thấy lời của cô nàng, anh ta nghiến răng nói: "Ngũ Thư, cậu hỏi Kỷ Tuyền xem cô ấy có thời gian giúp tôi một việc không, gấp lắm."
Ngũ Thư hỏi: "Giúp gì?"
Tiêu Tấn nghiến răng nghiến lợi: "Khách sạn, khách sạn Thuận Uy, tôi bị tổng giám đốc Vương bắt tại trận rồi."
Tiêu Tấn vừa dứt lời, Ngũ Thư liền ngẩn người ra trong vài giây, ngay sau đó liền cười phá lên: "Đáng đời!"
Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Khi Kỷ Tuyền bưng đồ ăn đã hâm nóng xong ra thì nụ cười trên mặt Ngũ Thư vẫn chưa kịp tắt.
Kỷ Tuyền nhướn mày, tò mò hỏi: "Có chuyện gì mà cười vui thế?"
Ngũ Thư cười đến chảy nước mắt: "Tiêu Tấn, cái tên Tiêu Tấn kia bị tổng giám đốc Vương bắt tại trận ở khách sạn rồi."
Kỷ Tuyền: "Sao cậu biết?"
Ngũ Thư lắc lắc chiếc điện thoại trong tay: "Vừa nãy hắn ta gọi điện cho cậu xin giúp đỡ, tôi đã = nghe điện thoại."
Nói rồi, Ngũ Thư đưa tay lau nước mắt, rồi nói tiếp: "Đúng là không biết xấu hổ, mà cũng quá trơ trẽn rồi, tôi thật sự không hiểu, sao hắn ta có thể mặt dày vô liêm sỉ mà nói ra được câu đó nhỉ?"
Kỷ Tuyền khẽ nhếch khóe môi: "Cậu vĩnh viễn không thể nào dùng tư duy của người bình thường để suy đoán một kẻ tiểu nhân được."
Vì những người này không có giới hạn, cũng chẳng có điểm dừng.
Cái mà bạn cho là giới hạn của sự vô liêm sỉ, thì có lẽ chỉ là điểm khởi đầu của bọn họ mà thôi.
Kỷ Tuyền vừa dứt lời, Ngũ Thư liền gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Đúng thật."
Mẹ Kỷ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon cho Kỷ Tuyền, nên khi Ngũ Thư ăn không khỏi xuýt xoa khen ngon.
Kỷ Tuyền ăn được vài miếng thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi tò mò hỏi: "Anh ta bị tổng giám đốc Vương bắt gặp như thế nào vậy?"
Ngũ Thư: "Không biết, tôi cũng chẳng thèm hỏi. Tôi không có hứng thú với mấy chuyện bẩn thỉu của hắn ta. Mà loại người như hắn, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi."
Kỷ Tuyền: "Đúng là vậy."
Lần trước chỉ là một bữa tiệc công ty mà cả hai đã không kiềm chế được, thì ngày thường còn không biết thế nào nữa.
Ăn tối xong, Ngũ Thư còn phải đi chụp ảnh vào ngày mai, nên cũng không dám ở lại quá lâu.
Sau khi tiễn Ngũ Thư đi, Kỷ Tuyền quay lại phòng khách dọn dẹp bát đũa.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ phòng khách và nhà bếp, Kỷ Tuyền đi đến trước ghế sofa cầm điện thoại lên, phát hiện Tiêu Tấn đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.
Những tin nhắn đầu thì là cầu xin giúp đỡ.
Nào là kể khổ, than vãn, nói bản thân mình đã khó khăn đến thế nào mới có được ngày hôm nay, trong đó còn xen lẫn vài tin nhắn hồi tưởng về quá khứ.
Có lẽ thấy Kỷ Tuyền không trả lời nên tin nhắn cuối cùng trở mặt nhanh như chớp, trực tiếp chuyển sang đe dọa và chửi bới.
[Kỷ Tuyền, cô không giúp tôi lần này đúng không? Tôi nói cho cô biết, nếu cô không để tôi sống yên ổn, thì tôi cũng tuyệt đối không để cho cô yên đâu, chúng ta cứ chờ xem!]
Kỷ Tuyền mím môi nhìn tin nhắn cuối cùng của Tiêu Tấn.
Cái gì mà cô không để anh ta sống yên ổn?
Chẳng lẽ bây giờ anh ta đến bước đường này đều là do cô hại sao?
Kỷ Tuyền khẽ cười, chặn hết tất cả các liên lạc của Tiêu Tấn.
Dù sao thì hai người cũng đã trở mặt rồi. Bây giờ anh ta lại còn đang bị tổng giám đốc Vương chặn ở khách sạn, xét cả về công lẫn tư thì hai người cũng không còn liên quan gì đến nhau nữa, cô cũng không cần phải lo lắng gì thêm.
Gần đây làm việc quá sức, cộng thêm một loạt chuyện riêng tư rối như tơ vò giày vò, khiến Kỷ Tuyền đã rất lâu rồi chưa được ngủ một giấc ngon giấc.
Vậy nên tối nay, sau khi tắm xong, cô chỉ lướt điện thoại xem phim một chút rồi đi ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau.
Kỷ Tuyền lái xe đến công ty như thường lệ, vừa đến phòng dự án thì đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của vài nhân viên trẻ tuổi.
"Bây giờ Thuận Uy khỏi cần phải quảng cáo, cả Thanh Thành ai mà không biết."
"Quảng cáo mười năm không ai biết, hai đôi trai gái mở phòng thì cả thiên hạ đều hay."
"Thật sự buồn cười chết đi được, hôm qua đám paparazzi nghe tin đến bắt quả tang Tống Chiêu Lễ và hai cô người mẫu trẻ, ai ngờ lại chụp được cảnh vợ của tổng giám đốc Vương với phó tổng Tiêu Tấn của công ty bọn họ."
Nhắc đến Tiêu Tấn, vài người kia liền hạ giọng: "Tiêu Tấn không phải là bạn trai của quản lý Kỷ sao?"
Vài người xì xào: "Suỵt, đừng nói nữa."
"Quản lý Kỷ! Chào buổi sáng!"
Kỷ Tuyền: "Chào buổi sáng."
Mấy nhân viên trẻ đang hóng hớt lập tức cứng đờ.
Kỷ Tuyền liếc nhìn họ một cái, vẻ mặt thản nhiên: "Không sao đâu, chia tay rồi, mọi người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, Kỷ Tuyền bước chân vào văn phòng của mình.
Cửa văn phòng vừa đóng lại, mấy nhân viên thâm niên hơn liền nhỏ giọng nói: "Đã bảo các cậu đừng hóng hớt, bị chính chủ bắt tại trận rồi đấy."
Kỷ Tuyền vừa về đến văn phòng liền thả túi xách xuống, rồi khẽ nhướn mày.
Tống Chiêu Lễ và Tiêu Tấn bị bắt cùng một khách sạn à?
Hai người cũng có duyên thật đấy.
Lúc này, nhân vật chính trong tin đồn tình ái "một nam hai nữ" là Tống Chiêu Lễ vừa bước ra khỏi nhà cũ của nhà họ Tống, bước đi vô cùng khó khăn, chiếc áo sơ mi trắng trên người đầy những vết máu.
Khâu Lâm thấy vậy liền tiến lên đón anh, cởi áo vest khoác lên cho anh.
Tống Chiêu Lễ khoát tay ra hiệu không cần, lông mày nhíu lại, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra ngậm một điếu, rồi hỏi: "Kỷ Tuyền về rồi à?"