Kỷ Tuyền không rõ, rốt cuộc Khâu Lâm thật sự có phẩm chất tốt đẹp như đồng chí Lê Phong hay không.
Nhưng Kỷ Tuyền biết một điều, Khâu Lâm đã có thể ngồi vào vị trí tổng trợ lý, thì không nhiều chuyện chắc chắn là một trong những kỹ năng cơ bản của anh ta.
Khâu Lâm đã nói vậy rồi, Kỷ Tuyền cũng không vạch trần anh ta. Đầu ngón tay trắng nõn khẽ chạm vào màn hình, cô trả lời: "Cảm ơn trợ lý Khâu."
Khâu Lâm: Quản lý Kỷ, cô không tức giận sao?
Kỷ Tuyền: Xin lỗi trợ lý Khâu, đây là chuyện riêng của tôi, không tiện nói chi tiết.
Một câu "chuyện riêng" của Kỷ Tuyền đã khiến Khâu Lâm câm nín. Khâu Lâm ở đầu dây bên kia mặt đỏ bừng, một người xưa nay không bao giờ nhiều chuyện như anh ta mà giờ lại xấu hổ đến mức chỉ muốn đào ba cái biệt thự ra mà chui xuống.
Một lúc sau, Khâu Lâm trả lời: Tôi làm phiền rồi.
Kỷ Tuyền khách sáo nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định: Không có gì, anh có ý tốt mà.
Tin nhắn của Kỷ Tuyền gửi đi vài phút, bên Khâu Lâm không trả lời nữa.
Kỷ Tuyền biết có lẽ anh ta sẽ không trả lời, cô tùy ý lướt vài vòng trên mạng xã hội rồi thoát WeChat ra, mở email xem danh sách báo giá thép của vài công ty đối tác.
Giá cả không chênh lệch nhau là mấy, đều là giá báo bình thường.
Kỷ Tuyền lướt xem qua vài cái thì ngoài hành lang truyền đến tiếng của mẹ Kỷ: "Tuyền Tuyền, ra đây giúp mẹ xách đồ."
Kỷ Tuyền nghe thấy vậy liền vội vàng bỏ điện thoại xuống đi ra ngoài.
Trên cầu thang, mẹ Kỷ đang xách những túi lớn nhỏ, khó khăn đi lên.
Kỷ Tuyền nhanh chóng bước xuống đón lấy: "Sao mẹ lại mua nhiều đồ như vậy ạ?"
Tay mẹ Kỷ vừa buông ra, cả người bà thoải mái hơn hẳn, thở phào nói: "Chẳng phải là để làm nhiều món cho con mang đi sao, để con khỏi ngày nào cũng phải đặt đồ ăn bên ngoài."
Nói xong, mẹ Kỷ cầm hộp cơm ở tay trái lên khoe trước mặt Kỷ Tuyền: "Thấy không? Mẹ mua cho con đấy, hai mươi cái, đựng được nhiều đồ ăn lắm."
Nhìn nụ cười trên mặt mẹ Kỷ, Kỷ Tuyền cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ hoe.
Cô ở bên ngoài luôn cố gắng báo tin tốt lành chứ không báo tin xấu.
Vậy mẹ Kỷ thì sao, chẳng phải bà cũng vậy sao.
Hai mẹ con xách đồ vào nhà, mẹ Kỷ nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu vào bếp bận rộn.
Kỷ Tuyền tựa vào khung cửa bếp nhìn mẹ, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ con.
Mẹ Kỷ cảm nhận được ánh mắt của cô, quay lại nhìn con gái, không nén được mà cong môi cười: "Sao không đi xem ti vi đi? Có gì hay ở việc nấu nướng chứ."
Kỷ Tuyền: "Mẹ, đợi con trả hết nợ rồi, con sẽ đón mẹ lên Thanh Thành."
Nghe lời Kỷ Tuyền nói, tay mẹ Kỷ đang xào rau khựng lại, nghẹn ngào đáp: "Ừ."
Ăn sáng xong, Kỷ Tuyền ở lại đến mười giờ sáng, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc để về Thanh Thành.
Lúc về thì hai bàn tay trắng, lúc đi mẹ Kỷ lại chuẩn bị cho cô rất nhiều đồ.
Ngoài rau củ đựng trong hộp bảo quản, còn có cả mấy món ăn vặt mà cô vẫn luôn thích.
Nhìn Kỷ Tuyền lên xe, mẹ Kỷ đứng ngoài cửa sổ xe lưu luyến không rời.
"Đi đi, có thời gian thì lại về nhé."
Kỷ Tuyền mím môi, trong lòng cũng thấy không vui: "Mẹ."
Mẹ Kỷ: "Cuối tuần sau nhớ dẫn bạn trai về cho mẹ xem mặt đấy."
Nỗi buồn trong lòng Kỷ Tuyền lập tức bị sự chột dạ thay thế, cô gắng gượng đáp: "Vâng ạ, được ạ."
Nhìn theo xe Kỷ Tuyền đi khuất, điện thoại trong túi mẹ Kỷ bỗng reo lên. Mẹ Kỷ lấy điện thoại ra xem, sau khi thấy thông báo cuộc gọi đến thì chần chừ một lúc mới ấn nút nghe máy: "A lô, bác sĩ Hàn."
Đối phương: "Dì Triệu, đã được một tuần rồi, dì đã quyết định chưa ạ?"
Triệu Linh là tên thật của mẹ Kỷ.
Mẹ Kỷ chỉ nhìn theo hướng xe Kỷ Tuyền vừa rời đi, chắc chắn rằng con gái sẽ không quay lại nữa, rồi cười nói với người ở đầu dây bên kia: "Bác sĩ Hàn, tôi quyết định rồi, sẽ không phẫu thuật nữa đâu."
Đối phương: "Dì Triệu, dì làm như vậy là không có trách nhiệm với bản thân mình, bệnh của dì..."
Mẹ Kỷ lên tiếng cắt ngang lời đối phương: "Bác sĩ Hàn, cảm ơn ý tốt của cậu, ý tốt của cậu tôi xin nhận."
Nói rồi, mẹ Kỷ không muốn nói chuyện thêm với đối phương, viện cớ rồi cúp máy.
Cúp máy xong, mẹ Kỷ bước lên lầu.
Vừa lên lầu, bà vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Bà có trách nhiệm với mình hay không không quan trọng, quan trọng là bà không thể trở thành gánh nặng cho con gái mình được nữa.
Lúc này, Kỷ Tuyền vừa mới lên cao tốc, mí mắt phải của cô đột nhiên giật liên hồi.
Cô đưa tay lên xoa đuôi mắt, coi như sau chuyện với Tiêu Tấn gần đây, cô mới sực tỉnh.
Bốn mươi phút sau, xe xuống cao tốc đến Thanh Thành.
Hôm nay Kỷ Tuyền xin nghỉ, không cần đến công ty, cô lái xe về thẳng nhà.
Khi xe vừa đến trước cổng khu dân cư, Kỷ Tuyền cầm chiếc điện thoại đang để trên bảng điều khiển nhắn tin thoại cho Ngũ Thư: Mẹ tôi làm món tủ, tối qua ăn nhé.
Vừa nhắc đến ăn, Ngũ Thư đã trả lời ngay: Đúng bảy giờ đến.
Kỷ Tuyền mỉm cười, vừa định tắt điện thoại để xuống xe lấy đồ ở cốp thì trên màn hình hiện lên một tin tức lá cải.
[BÙNG NỔ!!! Tổng giám đốc Tống Thị hẹn hò với người đẹp!!! Đồng thời qua đêm với hai người đẹp trong khách sạn!!]