Tống Chiêu Lễ đổi giọng quá nhanh khiến Kỷ Tuyền không kịp phản ứng.
Bảy, tám giây sau, Kỷ Tuyền nắm chặt điện thoại, hỏi: "Anh Tống nói được làm được chứ?"
Tống Chiêu Lễ hơi duỗi chân: "Kỷ Tuyền, tôi chưa thiếu phụ nữ đến mức phải bám dính lấy một người phụ nữ."
Kỷ Tuyền hít một hơi: "Vậy những hành động kỳ lạ gần đây của anh Tống là gì?"
Tống Chiêu Lễ cười khẩy: "Kỷ Tuyền, cô ngủ với tôi một cách miễn phí, rồi lại tránh tôi như tránh tà, nếu cô là tôi, cô nghĩ sao?"
Kỷ Tuyền bỗng nhiên hiểu ra, cũng có chút ngộ ra.
Hóa ra là vậy.
Một người kiêu ngạo như Tống Chiêu Lễ, quyền lực ngập trời ở Thanh Thành, bị một nhân vật nhỏ bé như cô ngủ qua đêm mà còn không chịu thừa nhận, chắc chắn trong lòng sẽ khó chịu.
Nghĩ thông suốt điểm này, Kỷ Tuyền thở phào nhẹ nhõm: "Xin lỗi."
Một câu "xin lỗi" của Kỷ Tuyền khiến Tống Chiêu Lễ bật cười.
Vài giây sau, Tống Chiêu Lễ trầm giọng hỏi: "Tối nay, mấy giờ?"
Kỷ Tuyền nghe vậy, mặt đỏ bừng: "Mười một giờ?"
Tống Chiêu Lễ: "Được."
Hẹn hò kiểu "người lớn" mà lại giống như bạn bè tụ tập, chắc ở Thanh Thành này Kỷ Tuyền và Tống Chiêu Lễ là "độc nhất vô nhị".
Cúp máy, Kỷ Tuyền cất điện thoại, ngồi trên ghế sofa vò đầu.
Phiền phức.
Vò đầu xong, Kỷ Tuyền lại nghĩ thông, lỗi là ở cô, tuy rằng giải quyết theo cách này có hơi xấu hổ, nhưng có còn hơn không.
Cô muốn đứng vững ở Thanh Thành, trước tiên là không thể đắc tội với những người có quyền có thế.
Kỷ Tuyền không phải không tiếc nuối khi trao lần đầu tiên cho người mình không yêu, nhưng "sự đã rồi", tiếc nuối cũng vô ích.
Thay vì đau buồn, than thở, chi bằng mạnh mẽ sống tiếp.
Sáng nay cô bay đến Đông Thị, buổi sáng lại họp hành mệt mỏi, buổi trưa Kỷ Tuyền tranh thủ ngủ bù trong phòng.
Tỉnh dậy, cô theo bản năng cầm điện thoại trên đầu giường xem giờ, trên màn hình có hai tin nhắn của Ngũ Thư.
[Tôi đang quay quảng cáo dưới trời nắng chang chang, người mẫu thì che ô, còn tôi thì tắm nắng.]
[Tuyền Tuyền à, cậu nói xem con người có nhất thiết phải làm việc không?]
Nhìn thấy tin nhắn của Ngũ Thư, Kỷ Tuyền mỉm cười, trả lời: Đi làm giống như hôn nhân thời xưa, dù không hạnh phúc cũng phải sống với nhau cả đời.
Kỷ Tuyền vừa gửi tin nhắn, Ngũ Thư đã trả lời ngay: Ví von này chuẩn xác quá!!
Kỷ Tuyền: Say nắng chưa?
Ngũ Thư: Sắp rồi, cậu có muốn mang canh đậu xanh đến cho tôi không?
Kỷ Tuyền trả lời: Không mang được, tôi đang ở Đông Thị.
Ngũ Thư hỏi: Đến Đông Thị làm gì?
Kỷ Tuyền: Làm cu li.
Hai người nói chuyện vài câu, cuối cùng kết thúc bằng việc Kỷ Tuyền hứa sẽ mua đặc sản Đông Thị cho Ngũ Thư.
Kỷ Tuyền đứng dậy uống một cốc nước, rồi lại nhìn đồng hồ, năm giờ chiều.
Còn sáu tiếng nữa mới đến mười một giờ.
Sáu tiếng dài đằng đẵng.
Dù Kỷ Tuyền có tự nhủ với bản thân là không sao, nhưng lúc này cô vẫn không thể tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Dù sao trong chuyện này, cô thật sự không phải là người dày dạn kinh nghiệm.
Để giải tỏa áp lực, sau khi uống nước xong, Kỷ Tuyền ra khỏi khách sạn đi dạo.
Đi đến một con phố cổ mang đậm phong cách nhà Đường, Kỷ Tuyền bước vào một cửa hàng nhỏ chọn vài món quà lưu niệm.
Đi dạo xong, Kỷ Tuyền lại ăn một bát bún.
Sau một hồi lang thang, đã tám giờ bốn mươi phút.
Xách túi quà lưu niệm về khách sạn, Kỷ Tuyền vừa đi vào sảnh đã thấy Tống Chiêu Lễ và Khâu Lâm đang đợi thang máy.
Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tối nay, Kỷ Tuyền theo bản năng dừng lại.
Đúng lúc cô đang phân vân có nên bước tới hay không thì Khâu Lâm đã nhìn thấy cô trước, anh ta lịch sự chào hỏi: "Chào ưuản lý Kỷ."
Đến nước này, cô không thể không bước tới.
Kỷ Tuyền lại bước đi, giả vờ bình tĩnh: "Trợ lý Khâu."
Chào hỏi Khâu Lâm xong, Kỷ Tuyền gật đầu với Tống Chiêu Lễ: "Chào anh Tống."
Tống Chiêu Lễ đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc: "Quản lý Kỷ mua gì vậy?"
Kỷ Tuyền giơ túi đồ lên: "Một vài món đồ nhỏ thôi."
Tống Chiêu Lễ: "Mua quà à?"
Kỷ Tuyền đáp: "Vâng."
Tống Chiêu Lễ lại hỏi: "Tặng bạn trai?"
Kỷ Tuyền mỉm cười, không nói gì.
Đúng lúc không khí trở nên ngượng ngùng thì cửa thang máy mở ra.
Tống Chiêu Lễ sải bước vào thang máy, Kỷ Tuyền và Khâu Lâm đi theo sau.
Khâu Lâm đứng bên cạnh nút bấm thang máy, bấm số tầng, Kỷ Tuyền đứng sau anh ta, hai tay xách túi quà để ra sau lưng.
Tầng một, tầng hai, tầng ba...
Kỷ Tuyền đang nhìn màn hình hiển thị tầng, đếm thầm, thì bỗng nhiên lòng bàn tay cô bị cào nhẹ.
Tay Kỷ Tuyền khẽ run, chưa kịp quay đầu lại, Tống Chiêu Lễ đã cúi người xuống, ghé sát vào tai cô rồi nói: "Tôi muốn lấy món quà đó."