"Mặc học đệ, thân là học trưởng, ta khẳng định sẽ chiếu cố ngươi, ta liền nhường ngươi ba chiêu trước." Triệu Ngọc Lư với dáng vẻ thong dong, hoàn toàn không xem trọng Mặc Quân Dạ. Trong mắt hắn, đối phó một người thuộc võ huyền cảnh chẳng khác nào giết gà dùng dao mổ trâu. Vì đã có quá nhiều ví dụ thất bại trước đây, các tân sinh cũng không mấy chú ý đến trận đấu này, bởi tu vi chênh lệch quá lớn, kết quả thua là điều hiển nhiên.
Mặc Quân Dạ đạm nhiên cười, ánh mắt lóe sáng, không nói thêm lời vô nghĩa nào với Triệu Ngọc Lư. Thân ảnh hắn nhanh chóng chớp động, tựa như một luồng gió mạnh bất ngờ, khiến người ta không kịp phản ứng. Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết của Triệu Ngọc Lư vang lên.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại ở Mặc Quân Dạ và Triệu Ngọc Lư, khuôn mặt đầy vẻ khó tin. Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy khuôn mặt Triệu Ngọc Lư hơi vặn vẹo, tay phải ôm bụng, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, trông như đang chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Thiết Cương Trụ sờ cằm, ánh mắt nhìn Mặc Quân Dạ đầy kinh ngạc. Tiểu tử này tuy huyền khí dao động chỉ ở tứ phẩm võ huyền cảnh, nhưng tốc độ lại vượt xa so với những gì người thuộc cấp bậc này có thể sở hữu. Ha hả, thật thú vị.
"Ngươi ẩn giấu thực lực?" Vì vừa mới mất mặt, sắc mặt Triệu Ngọc Lư vô cùng khó coi. Hắn lại bị một người cấp võ huyền cảnh đánh tới. Tuy rằng chưa phân thắng bại, nhưng đối với hắn, đây chính là một sự sỉ nhục.
"Chẳng lẽ học trưởng không nhận ra, tu vi của ta thực sự ở tứ phẩm võ huyền cảnh sao?" Mặc Quân Dạ cười mỉm, "Không biết học trưởng đã từng nghe qua câu này chưa, tu vi không đồng nghĩa với sức chiến đấu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT