Khi ba tên du côn lưu manh chết, mặc dù ở thổ thôn gây ra một trận sóng gió, nhưng tạm thời không ai nghi ngờ đến Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan, hơn nữa họ cũng không tìm được xác chết của ba tên đó, nên trước mắt vẫn coi là mất tích.
Tuyết Khuynh Nhan khi biết ba tên du côn lưu manh mất tích, không khỏi có chút nghi ngờ, hắn không ra ngoài xem Mặc Quân Dạ xử trí ba tên du côn lưu manh như thế nào, cũng không nghĩ Mặc Quân Dạ sẽ giết người.
Vì vậy Tuyết Khuynh Nhan đối với việc ba tên đó mất tích, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhìn ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ của Tuyết Khuynh Nhan, Mặc Quân Dạ đạm nhiên cười nói, "Ngươi yên tâm, ba cái rác rưởi đó về sau sẽ không dám đến khi dễ ngươi nữa."
Tuyết Khuynh Nhan ngẩng đầu nhìn Mặc Quân Dạ, hắn đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tức khắc cảm thấy có chút kinh hãi.
Mặc Quân Dạ nhìn Tuyết Khuynh Nhan biến hóa thần sắc, liền biết hắn nghĩ tới cái gì, vì thế cũng không có giấu diếm, đạm cười nói, “Người chết tự nhiên sẽ không lại đến quấy rầy ngươi.”
Tuyết Khuynh Nhan cánh môi hơi run, run giọng nói, “Ngươi... Ngươi đem bọn họ đều giết?”
Mặc Quân Dạ nhướng mày, không để bụng mà cười nói, “Ngươi đồng tình bọn họ ?Hay là cảm thấy ta thật tàn nhẫn?”
Hắn vốn không phải là người tốt, kiếp trước ở Tiên giới, muốn sống sót chỉ có thể lấy sát ngăn sát, người chết dưới tay hắn có thể nói là nhiều không kể xiết, hơn nữa có chút người căn bản là không cần hắn tự mình động thủ, liền có người khác thế hắn đi thu thập.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT