Lúc này Giang Châu vừa trải qua lũ lụt, dân chúng đang cảm thấy sợ hãi bất an, nếu Yến Truy lại thêm chút nền chính trị nhân từ, việc này tất có thể thành công.
Quan trọng nhất là Tạ gia có uy tín sâu sắc trong lòng người dân địa phương ở Giang Châu, như vậy chẳng khác gì vô hình làm suy yếu khí thế của Tạ gia, không phí một binh một tốt, chính là một chuyện tốt lợi nước mà lợi dân.
"Nguyên Nương." Lời nói của nàng đã nói đến đây, Yến Truy làm sao không biết ý tứ của nàng.
Đề nghị Phó Minh Hoa đưa ra, quả thật vô cùng độc đáo, với đất nước với hắn đều là vô cùng hữu ích.
Mà việc này không cần phải làm cho hai tay hắn dính đầy máu tanh, không cần làm cho nàng kẹp ở giữa khó xử.
"Tam Lang, chàng nghe thiếp nói." Nàng đột nhiên giãy giụa bàn tay bị Yến Truy nắm chặt, mở rộng hai tay, nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt eo hắn, mặt dán vào trước ngực hắn, vội vàng nói: "Giang Châu Tạ gia có quan hệ rất sâu đậm với thiếp, mặc dù quan hệ giữa thiếp và mẫu thân là thân sơ xa gần, thì bà ấy vẫn sinh ra thiếp, khiến thiếp từng nhận ân huệ của Tạ gia.”
Dù cho ân quả này có lẫn lộn với cố ý làm chuyện gì đó của Tạ gia, thì nàng vẫn nợ Tạ gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT