Phó Minh Hoa quay đầu đi, nhìn về phía cây cối phủ đầy tuyết bên ngoài: "Ta biết lúc đó ngươi cho ta là mỉa mai ngươi, nhưng ta thật sự không có suy nghĩ đó."
Đan Dương quận chúa được Bành thị sủng ái, cho dù là bởi vì hôn sự với Giản Thúc Ngọc không được như ý, làm trễ nải tuổi tác, Định Quốc công phu nhân nhất định cũng sẽ chọn cho nàng ấy một chàng rể khác, nhân phẩm xuất thân cũng sẽ không kém, Bành thị cũng sẽ không hại nàng.
Đã không có Giản Thúc Ngọc, tương lai nàng ấy gả cho ai cũng sẽ không thảm hại hơn gả vào Quân Tập Hầu phủ, cho nên khi đó Phó Minh Hoa mới thật sự cho rằng nàng ấy không cần phải khóc.
Nước mắt Đan Dương quận chúa lập tức chảy xuống, ánh mắt nàng ấy hiện lên sự hối hận, xấu hổ, phức tạp và may mắn, trong giọng nói của nàng ấy mang theo tiếng khóc:
"Vì sao lúc đó người không nói cho ta?" Nàng ấy khóc đến bả vai co rúm lại, còn làm nhòe lớp trang điểm trên mặt: "Vì sao lúc ấy không nói cho ta biết, mà lại khiến ta đã hiểu lầm người nhiều năm như vậy?"
Chuyện này là gút mắt trong lòng nàng ấy, cho nên về sau tuy rằng đã buông bỏ với Phó Minh Hoa, nhưng Đan Dương quận chúa vẫn không thể vượt qua rào cản trong lòng, cho nên nàng ấy gả vào Nam Chiếu nhiều như vậy năm, cũng rất ít khi viết thư qua lại với nàng, khi không nàng ấy đã bỏ lỡ một bạn tốt nhiều năm như vậy.
"Nếu ta không tới thăm người, có phải chuyện này, người vẫn sẽ không nói ra?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play