Nàng chống cằm nhìn hắn, lỗ tai hắn giống như bị nhìn mà có chút đỏ lên, hiển nhiên không phải hoàn toàn không có chú ý tới sự hiện hữu của nàng.
Phó Minh Hoa nhìn hắn trau chuốt từng cảnh từng vật trong bức tranh, bỗng nhiên nhớ lại lời hắn đã nói.
Hắn nói: hi vọng trong lòng nàng cũng có thể giống như hắn. Hắn nói: hắn cưới nàng không phải bởi vì nhân tố bên ngoài, mà nàng cũng không nên đối xử với hắn giống như những người bình thường khác.
Phó Minh Hoa bỗng nhớ tới Phó Kỳ Huyền, nhưng Phó Kỳ Huyền tự nhiên cũng không thể so sánh được với Yến Truy.
Hắn không phải Phó Kỳ Huyền, mà nàng cũng không phải là Tạ thị năm đó. Nàng nhớ tới lo lắng của Giang ma ma, khóe miệng liền khẽ cong lên.
Yến Truy cầm bút chấm vào chu sa nhẹ nhàng vẽ lên bức tranh, lập tức làm cho cây hạnh trên bức tranh trở nên thật sống động. Hắn đặt bút, thiếu nữ đã hiện lên trên giấy, hắn cầm lên thổi khô, bức tranh này vốn là muốn tặng cho Phó Minh Hoa, ngay từ đầu hắn đã quyết định như thế.
Nhưng lúc này lần đầu tiên vẽ nàng, Yến Truy lại không muốn tặng cho nàng. Hắn muốn mang bức tranh về Lạc Dương, đóng khung, tương lai cũng có thể thường xuyên ngắm nhìn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT