"Dung đại nhân hiến thê nữ đổi lấy phù vân, tổ mẫu ta chỉ là có chút trông mà thèm thôi, cho nên cũng muốn ké một chút chỗ tốt." Ai ngờ không thể thực hiện được, thẹn quá hoá giận nên mới đuổi nàng đến biệt viện.
Yến Truy tự nhiên hiểu được, nụ cười bên khóe miệng Phó Minh Hoa mang theo vẻ châm chọc, hắn không khỏi nhớ tới câu nói 'Công danh ta như Phù Vân', lập tức liền cười ha ha, không nói gì thêm nữa.
Núi Long Môn cuối thu đã hơi se lạnh, hai người dựa vào ghế đặt song song dưới mái hiên, sau giờ ngọ ánh mặt trời mang theo chút ấm áp, Phó Minh Hoa ôm cây cột, buồn ngủ.
Yến Truy nhìn nàng đấu tranh với cơn buồn ngủ, thế nhưng hắn lại cố ý không nói lời nào, nhìn đầu nàng dựa vào hàng cột dần dần chìm vào giấc ngủ.
Giờ khắc này mọi tranh chấp, âm mưu đều tan biến sạch sẽ, trong mắt của hắn hiện giờ chỉ có gương mặt ngủ không ngon của thiếu nữ, cánh tay hắn hơi dùng sức, nhìn nàng có chút cảnh giác nhăn mày lại, dù ở trong mộng cũng không được yên lòng.
Hắn có chút không rõ tại sao mình lại thích nàng, trước kia là bởi vì nàng thông minh huệ chất, nhưng bây giờ dù nàng cười cũng được, tức giận cũng được, cho dù nàng trầm mặc không nói, dù nàng nhắm mắt lại hắn cũng không thấy phiền chán, ngược lại còn rất thích, Yến Truy liền biết mình đã xong rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, quản sự đến nói chủ viện đã được dọn dẹp sạch sẽ, tối hôm qua Yến Truy suốt đêm rời khỏi vào Lạc Dương.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play