Sáng hôm sau, Mục Chung Nguyệt nhờ tài xế đưa cô đến trường.
Mục Đồng có rất nhiều tài sản. Chỉ riêng thu nhập từ đạo quán Trường Ninh và cơ sở gây giống Tiểu Vân Khuyển cũng đủ nuôi hai cô con gái trong nhà ăn sung mặc sướng. Mục Chung Nguyệt trong quá khứ chưa bao giờ là người giản dị, thậm chí còn ra vẻ tiểu thư, những người xung quanh nhìn mãi cũng quen.
Trước khi ra ngoài, cô còn đặt mua một lô sữa tươi mới cho Ellen. Đây là nguồn sữa do Trang trại Bò Trắng sản xuất chuyên dành cho sinh vật siêu phàm. Hàm lượng dinh dưỡng và canxi của nó cao gấp nhiều lần so với sữa thông thường, phù hợp với những thú cưng thích sữa.
Không thể lãng phí tài nguyên gia đình, việc nuôi dưỡng một con thú cưng tốt và có thành tích cao mới là quan trọng nhất.
Trường trung học Ngự thú số 1 Trường Ninh chiếm một diện tích rất rộng, tòa nhà có kiến trúc rất hoành tráng, được trang bị các sân tập và sân đấu chuyên nghiệp cho học sinh sử dụng.
Mục Chung Nguyệt đi qua sân tập, đến tòa nhà giảng dạy nơi có lớp học.
Dù còn sớm, chưa bắt đầu vào học thì sân tập cũng rất đông đúc. Trường trung học trọng điểm Trường Ninh khá nổi tiếng, thành tích phải dựa vào khả năng thực sự nên áp lực tất nhiên cũng không bình thường.
"Két Két.." Tiểu Khô Lâu ló đầu ra khỏi cái bóng của Mục Chung Nguyệt, nó cảm thấy sân tập của trường không bằng không gian ngự thú của ngự thú sư nhà mình.
Mục Chung Nguyệt mỉm cười nhưng không dừng lại.
Khi không luyện tập, Ellen có vẻ thích ở trong bóng của cô hơn, vì vậy khả năng ẩn hình của nó cũng được cải thiện rất nhiều. Giờ đây nó có thể hòa mình vào bóng tối và di chuyển theo bước chân của cô, nhờ vậy càng thêm tiện lợi.
Đây là lần đầu tiên Ellen đến trường. Mọi thứ đều mới mẻ đối với nó. Nó hòa vào bóng tối và nhìn ngắm xung quanh. (App T-Y-T)
Mục Chung Nguyệt mặc nó thỏa mãn trí tò mò, chỉ dặn Ellen đừng cách quá xa cái bóng của cô, xem như đang luyện tập kỹ năng ẩn hình.
Cô quay trở lại lớp học và tham gia từng tiết học. Trong lúc đó cô cũng tranh thủ đến phòng Đào tạo để đăng ký dự thi.
Các học sinh không ai để ý đến người bạn cùng lớp đã vắng mặt mấy ngày nay lại đột nhiên xuất hiện. Mục Chung Nguyệt trước giờ vẫn vậy, nói khó nghe là không xem ai ra gì. Cô phớt lờ người khác nên không ai chú ý gì đến cô.
Mục Chung Nguyệt lại thấy vui vẻ và thoải mái, cả ngày nghe giảng rất say sưa. Nhờ trí nhớ của một học sinh xuất sắc nên cô không khó khăn gì khi tiếp thu được rất nhiều kiến thức thông thường về ngự thú.
Cả ngày trôi qua như vậy, khi tan học Tiểu Khô Lâu đã ngủ say trong bóng tối của cô. Mục Chung Nguyệt vừa cúi đầu xuống đã nhìn thấy bóng mờ ảo bên rìa bóng của mình. Cô không nhịn được mỉm cười, không định đánh thức nó.
Cô định gọi cho tài xế nhưng chợt nhớ ra rằng mình không cần phải quay lại đạo quán. Để tiện đến trường, cô đã thuê một căn hộ gần trường và thường sống một mình ở đó.
Vậy thì cứ quay lại căn hộ đã lâu không về xem thử thế nào, ở gần trường sẽ thuận tiện hơn.
Mục Chung Nguyệt quyết định, cầm cặp đi ra khỏi phòng học, chuẩn bị đi bộ về nhà.
Không ngờ, cô chưa đi được mấy bước thì đã có một bóng người cao lớn chặn cô lại.
"Cậu thật bình tĩnh, Mục Chung Nguyệt." Nam sinh chặn cô lại lên tiếng, ánh mắt đầy chán ghét: "Cậu bình an vô sự đi học lại, không muốn nói gì sao?"
"Tôi phải nói gì?" Mục Chung Nguyệt hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt khá quen phía trước, lục lọi trong trí nhớ hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra, đây chính là La Tùng học ở lớp bên cạnh. Cậu ta đã thức tỉnh không gian ngự thú vào năm thứ hai ở trung học. Thành tích thường ngày của cậu ta không tốt lắm, nhưng khả năng thi đấu lại rất cao, là một trong những ứng cử viên nặng ký tranh giành chỉ tiêu thi đấu toàn quốc.
Ấn tượng duy nhất của cô về người này, ngoài thành tích chiến đấu khá tốt ra thì cậu ta chính là người theo đuổi Mục Ất Hạ. ( truyện trên app T•Y•T )
Hoàn toàn trái ngược với Mộ Chung Nguyệt luôn kiêu ngạo và không thèm giao thiệp với người khác, Mục Ất Hạ có tính cách vui vẻ hơn nhiều nên hòa đồng với các bạn cùng lớp. Mặc dù điểm số của cô ta không bằng Mục Chung Nguyệt nhưng cũng khá cao. Cô ta cũng là con gái huyền thoại Mục Đồng nhưng lại dễ gần gũi hơn.
Ai cũng biết hai chị em nhà họ Mục không được hòa thuận. Mỗi khi chạm mặt trong trường Mục Ất Hạ cố gắng làm hòa với chị mình nhưng luôn bị Mục Chung Nguyệt ghẻ lạnh. Vì vậy ai cũng cho rằng Mục Chung Nguyệt là người khắc nghiệt còn Mục Ất Hạ lại là nạn nhân trong mối quan hệ gia đình.
Trước đây Mục Chung Nguyệt ghét Mục Ất Hạ vì chuyện mẹ cô, cô chưa bao giờ giấu diếm chuyện này, cũng không buồn giải thích gì với người khác vì cô chẳng quan tâm.
Giờ nghĩ lại, Mục Chung Nguyệt có thể buông bỏ sự kiêu ngạo và tự tôn của mình mà chủ động hỏi thăm Mục Ất Hạ làm thế nào để thức tỉnh chứng tỏ Mục Chung Nguyệt đã không còn gì để mất.
Mục Chung Nguyệt mơ hồ nhớ lại, cuối cùng cũng hiểu rõ mối quan hệ cá nhân trong quá khứ. Vậy thì người trước mặt cô có lẽ đang "ra mặt" cho Mục Ất Hạ. Dù sao, mỗi lần cô từ chối Mục Ất Hạ đều sẽ có một người bạn học nào đó nhảy ra bênh vực.
"Tại sao cậu lại gọi Ất Hạ đến công viên Đông Loan?" La Tùng chất vấn: "Cậu biết nơi đó sẽ có bí cảnh xuất hiện nên cố ý kêu cậu ấy tới, căn bản là muốn giết cậu ấy, Mục Chung Nguyệt !"
Ngày càng có nhiều học sinh túm tụm lại hóng hớt. Mọi người đã quen phớt lờ Mục Chung Nguyệt chỉ vì không chịu được vẻ mặt lạnh lùng của cô. Thật ra họ chỉ muốn hóng hớt chuyện mâu thuẫn gia đình của huyền thoại Mục, hơn nữa chuyện đã ầm ĩ thế này thì tội gì không góp vui.
Mục Chung Nguyệt nhướng mày. Các bản tin về bí cảnh của Dinh thự bá tước Tinh Long không đề cập đến sự tồn tại của cô, không ngờ thằng nhóc này cũng biết tin. Trước đây cô muốn hỏi thăm tình hình từ Mục Ất Hạ, vì vậy cũng không nói cho cô ta biết mục đích hẹn gặp ở công viên Đông Loan. Từ góc độ của Mục Ất Hạ thì chuyện này rất đáng nghi. Người chị luôn lạnh lùng chán ghét mình bỗng hẹn gặp mình ở một công viên nhỏ ở ngoại ô, rất dễ dẫn đến suy đoán là cô có ý đồ xấu. Thế nên Mục Chung Nguyệt cũng có thể tha thứ cho việc Mục Ất Hạ cuối cùng không đến.
"Mục Ất Hạ đã nói cho cậu biết?" Mục Chung Nguyệt đưa tay lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện: "Sự xuất hiện của bí cảnh là hoàn toàn ngẫu nhiên. Hiện giờ chưa có cách nào dự đoán được sự xuất hiện của bí cảnh. Nếu tôi có thể biết trước thì đã được tuyển dụng vào Viện Khoa học Thủ đô để góp sức nghiên cứu bí mật vì nhân loại từ lâu rồi, bạn học La Tùng à.”
"Ất Hạ vẫn còn lo lắng cho chị là cậu, không ngờ thứ chờ đợi cậu ấy là bí cảnh." La Tùng tức giận nói. Cậu ta nhớ lại lúc đọc tin bí cảnh phủ xuống mấy ngày trước thì đã sợ hết hồn, may mà cuối cùng cũng biết Mục Ất Hạ không đến hiện trường, nếu không hôm nay cậu ta không chỉ tỏ ra bất bình thế này thôi đâu.
Cậu ta trừng mắt nhìn Mục Chung Nguyệt: “Nếu không phải cậu có ý đồ từ trước, một người bình thường như cậu sao có thể bình an vô sự trở về từ bí cảnh?”
Các học sinh đang hóng chuyện bắt đầu xì xào. Mọi người đều đã nghe chuyện bí cảnh xuất hiện ở thành phố Trường Ninh vài ngày trước. Mục Chung Nguyệt thật sự đã vào bí cảnh và trở về an toàn?
Ngay cả những ngự thú sư chuyên nghiệp cũng sẽ gặp nguy hiểm nếu rơi vào bí cảnh mà không chuẩn bị trước, huống chi người bình thường. Chỉ riêng việc ra vào bí cảnh đã khiến hầu hết các ngự thú sư phải đau đầu, chứ nói đến chuyện bên trong còn có bao nhiêu sinh vật siêu phàm hoang dã hung hãn.
"Bởi vì tôi thức tỉnh thành ngự thú sư trong bí cảnh, lập khế ước với nhóc con này." Mục Chung Nguyệt nói xong, nhìn Tiểu Khô Lâu vừa tỉnh lại, đang chuẩn bị phát động tấn công trong bóng tối, dịu dàng nói: "Chính là nó đã cứu tôi."
Ellen đứng dậy khỏi cái bóng của Mục Chung Nguyệt, ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Két!"
Mọi người nghe vậy lập tức ồ lên xì xào, ai cũng đổ dồn ánh mắt vào Tiểu Khô Lâu trắng nhởn cao chưa đến đầu gối.
"Mục Chung Nguyệt đã thức tỉnh?"
"Mình không nhìn lầm chứ? Đó là một Tiểu Khô Lâu?"
"Chỉ là một Tiểu Khô Lâu thôi mà. Mấy ngày trước đi chơi ngôi nhà ma mình đã nhìn thứ giống hệt như vậy."
"Không thể nào, Mục Chung Nguyệt tự nhiên lại lập khế ước với một Tiểu Khô Lâu? Vậy không khác gì thú cưng cải trang..."
Con gái huyền thoại Mục Đồng, Mục Chung Nguyệt kiêu căng và ngạo mạn, luôn tranh giành vị trí số một, thực sự sau khi thức tỉnh đã lập khế ước với một Tiểu Khô Lâu từ một chủng tộc tinh nhuệ cấp thấp?
Ai cũng biết hầu hết các sinh vật siêu phàm của các chủng tộc tinh nhuệ cấp thấp đều bị coi là thú cưng yếu đuối vô hại, chỉ những người bình thường không thể thức tỉnh mới nuôi chúng, các ngự thú sư rất ít khi lãng phí vị trí thú cưng khế ước cho những sinh vật như vậy.
Trong nhất thời không biết giữa hai tin tức này cái nào chấn động hơn, Mục Chung Nguyệt cuối cùng đã thức tỉnh hay thú cưng khế ước của cô là một Tiểu Khô Lâu. So sánh thì việc Mục Chung Nguyệt an toàn trở về từ bí cảnh không còn gây sốc đến thế, dù sao cô cũng là học sinh xuất sắc hàng đầu luôn biến điều không thể thành có thể.
Đây là lần đầu tiên Ellen được nhiều người chú ý như vậy. Nó hơi lo lắng, cố gắng giữ thẳng cơ thể nhỏ bé của mình.
"Cậu chỉ nói nhảm, Tiểu Khô Lâu có thể cứu cậu thoát khỏi bí cảnh sao?"
La Tùng thấy mọi người chỉ tập trung sự chú ý vào Mục Chung Nguyệt vội hét lên. Cậu ta không tin những lời bao biện của Mục Chung Nguyệt, nếu hôm nay tới đây chặn đường cô thì nhất định phải khiến Mục Chung Nguyệt xin lỗi Mục Ất Hạ.
"Tôi nói lần cuối, tôi không biết bí cảnh sẽ phủ xuống, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tổn thương Mục Ất Hạ." Mục Chung Nguyệt nhíu mày, cảm thấy hết kiên nhẫn: "Tôi cũng chẳng quan tâm cậu có tin hay không, nhưng nếu cậu còn dây dưa nữa thì cứ thi đấu đi.”
"Cậu muốn đấu với tôi?" La Tùng hỏi lại như đang nghe một câu chuyện đùa.
Cậu ta đã thức tỉnh khả năng ngự thú sư được một năm. Trong khoảng thời gian này, cậu ta còn thường xuyên thi đấu chính quy, cũng được xem là một trong số những cao thủ ngự thú sư hàng đầu cấp trung học ở Trường trung học Ngự thú số 1 Trường Ninh.
Tuy thành tích thi viết của Mục Chung Nguyệt đứng đầu lớp thì có ích lợi gì? Một ngự thú sư vừa mới thức tỉnh, chưa có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, lại có thú cưng cấp thấp như Tiểu Khô Lâu lại thách cậu ta thi đấu?
"Đây là trận chiến chính thức quyết định thứ hạng tuyển chọn. Nếu cậu thua, hãy xin lỗi tôi và hứa sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa." Mục Chung Nguyệt nói rõ từng từ.
La Tùng cảm thấy lửa giận xông lên đầu, suýt chút nữa tức giận đến bật cười: “Chỉ dựa vào Tiểu Khô Lâu của cậu thôi à?”
"Chỉ dựa vào Tiểu Khô Lâu của tôi thôi." Đôi mắt đen láy không chút tình cảm của Mục Chung Nguyệt nhìn thẳng vào người đối diện.
“Ha, vậy thử xem.” La Tùng trở nên lạnh lùng: “Tôi nhất định sẽ khiến cậu phải trả giá đắt cho lời nói và hành động của mình.”