Quý Minh Sùng nắm tay lái. Anh cảm thấy trong lòng anh cũng đang mơ hồ như làn sương mù này vậy. Vốn tưởng rằng trở lại sau khi xuyên nhanh đã là kết thúc rồi, giờ ngẫm lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy, ít nhất thì không đơn giản như anh nghĩ.
"Anh quên mất." Anh đáp.
Nguyễn Tố cười khẽ, "Lần sau anh nên đặt báo thức nhắc nhở mới được."
"Ừm, nghe em." Quý Minh Sùng hỏi cô, "Em thì sao? Sao em dậy sớm vậy?"
Nguyễn Tố nhớ đến giấc mộng kia, một nỗi buồn không tên lại dâng lên trong lòng. Cô rầu rĩ nói: "Em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ, mơ thấy một con đường, chính là con đường ở quê em. Có một người cha đang đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, người mẹ ngồi đằng sau, con gái ngồi trên thanh ngang trước xe, hình như là một nhà ba người. Sau khi tỉnh giấc, trong lòng em cứ bứt rứt mãi, cũng không biết tại sao lại thế nữa."
Trên đường, Quý Minh Sùng dừng xe chờ đèn xanh, anh nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tố một cái. Hôm qua lúc thấy bức tranh vẽ Chu Án, Nguyễn Tố cũng có phản ứng như thế, vậy thì có khi nào đó không phải giấc mộng mà chính là những gì đã từng xảy ra một lần nữa hiện lên trong đầu cô không?
"Em quen bọn họ không?" Anh hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play