Chuyện chú hai của cô không thích Viên Hồng San, cô đương nhiên là có biết đến, nếu như cô ta chỉ đơn giản là muốn cô làm hay nói một điều gì đó vô thưởng vô phạt (*) thì sẽ không thành vấn đề gì, nhưng bây giờ lại muốn cô giúp Viên Hồng San đi tìm chú hai của cô ư? Làm sao mà có chuyện như thế được? Như vậy chẳng phải là cô đã tự mình tìm phiền phức đến cho chính mình hay sao?
(*): "Vô thưởng, vô phạt" là cụm từ diễn tả cái thứ có cũng được, không cũng chẳng sao, nó vô hại nhưng cũng vô ích và có nó cũng chẳng để làm gì.
Hứa Mẫn Nghi cười lạnh một tiếng, nói: "Con không ngốc? Con không ngốc vậy mà trước kia lại không phải là con hoà hợp với Lâm Gia Khả đến mức, à không, phải nói là Lâm Gia Khả cùng với anh trai của con hoà hợp với nhau đến mức rất vui sướng đấy sao? Mặt con có biết đau hay không vậy?"
Hàn Huệ:...
Nói đến việc này thật là làm cô cảm thấy khó chịu. ... Sự thật đúng là cô cũng có biết ở Lâm gia thật ra có một số vấn đề nhỏ, nhưng cô lại cảm thấy dù sao thì cũng là bạn bè, nhà ai mà chẳng có chút chuyện riêng, nên chắc hẳn là cần phải có sự bao dung trong đó đi, kết quả sự bao dung đó của cô lại thành ra một sự kiện lớn đến như vậy.
Vốn dĩ nguồn gốc của sự việc này cũng không thể nào trách cứ Lâm Gia Khả được, nhưng chỉ mới xoay người một cái mà cô ta đã chạy đi cùng với Lưu Đại Cường rồi, quay đầu thêm cái nữa thì lại thấy cô ta gọi điện thoại cho mẹ của cô ta và cũng kêu bà ta đi cùng luôn rồi, việc này thật sự là đã vượt qua năng lực nhận thức và phạm vi kiểm soát của Hàn Huệ rồi.
Cô lẩm bẩm, nói: "Mẹ, làm thế nào mà con có thể biết được chuyện đó cơ chứ? Ai ya... Hai chuyện này vốn dĩ cũng không giống nhau mà, về chuyện của chú hai, con..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT