Nói xong, những người phía sau hắn cùng hắn gào lên: “Hiến Vigel cho thần núi!”
Bộ râu dài của lão trưởng thôn run rẩy, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình trong tiếng gào thét của đám đông, ông giống như một xác chết sắp bước vào quan tài, già nua và bi thương nói: “Mọi người, chẳng lẽ các người quên rồi sao, nếu không có cha của Vigel, tất cả chúng ta đều không thể sống đến bây giờ. Cha của hắn đã hy sinh để cứu chúng ta, các người đã thề sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa con của hắn, chẳng lẽ các người đều quên rồi sao.”
Người đàn ông lên tiếng trước tiên không hề lay động, hung dữ nói: “Chúng ta đã nuôi hắn mười bốn năm, cho hắn ăn cho hắn mặc, vì hắn mà thần núi nổi giận, mỗi lần đều có người chết, bây giờ hiến hắn cho thần núi để xoa dịu cơn thịnh nộ, có gì không đúng? Nếu không phải chúng ta nuôi hắn, hắn đã chết từ lâu rồi, bây giờ chỉ là để hắn trả lại thôi!”
“Đúng, chỉ là trả lại thôi!” Những người phía sau phụ họa, giọng nói ngày càng cao, từng khuôn mặt vốn hiền lành thân thiện, lúc này đã thay đổi, tràn đầy sự độc ác xa lạ và méo mó.
Trưởng thôn bất lực buông tay cầm gậy xuống, ông nhìn người đàn ông cầm đầu, chậm rãi nói: “Rodeon, ngươi còn nhớ một năm trước ngươi bị bọn cướp chặn đường, là ai đã xông vào cứu ngươi? Đứa trẻ mười ba tuổi đó, để cứu ngươi, đã bị chém mười nhát dao, chỉ vì ngươi là chú của hắn.”
“Aidy, năm đó vợ ngươi sinh khó, là ai đã chạy mười mấy cây số để cõng bác sĩ về cứu vợ và con trai ngươi?”
“Rayafudo, ngươi có một năm bị bệnh truyền nhiễm, bác sĩ không chịu cứu ngươi, chúng ta cũng không dám đến gần ngươi, là ai đã không ngủ không nghỉ chăm sóc ngươi, cho đến khi ngươi khỏi bệnh?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT