Edit: QuiinYue

***

Ở một góc nhỏ không mấy nổi bật của tiệm bánh ngọt.

Giang Vụ Oanh đã tháo khẩu trang và găng tay, hai tay nhẹ nhàng nâng cây kem vị dâu, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.

Bạc Lan Huyền biết cậu rất thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc này rõ ràng cậu không tập trung, chỉ là có điều muốn nói mà thôi.

"Bạc tổng..."

Bạc Lan Huyền vừa nghe thấy cách xưng hô này liền cảm thấy tim mình thắt lại, ngay sau đó, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc của Giang Vụ Oanh vang lên: "Với mối quan hệ giữa tôi và Bạc nhị thiếu, chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách, hay là..."

Alpha đột nhiên tiến sát lại gần, khiến Giang Vụ Oanh buộc phải đổi nửa câu sau thành: "...Anh, anh làm gì vậy?"

Đầu ngón tay Bạc Lan Huyền chạm vào khóe môi cậu, lau đi vết kem dính trên đó, rồi thấp giọng nói: "Nếu em còn nói những lời muốn bỏ rơi ta, thì ta sẽ hôn em ngay tại đây."

"Đừng nói phong tục ở đây cởi mở hơn, cho dù ở Đại Lương, em và Bạc Lan Tức thành thân rồi, chẳng phải ta vẫn sẽ cướp em về sao?... Cho dù em chưa ly hôn! Nếu ta không cướp, làm sao đến lượt ta!"

Đôi mắt Giang Vụ Oanh đột ngột mở to, hai gò má trắng nõn ửng hồng lên thấy rõ, ấp úng nói: "Anh tránh xa ra một chút đi."

Bạc Lan Huyền ngược lại càng dán sát lại hơn, ánh mắt dừng trên đôi môi mỏng mềm mại màu đỏ của cậu.

Đôi tai của bé thỏ nhỏ khẽ run rẩy, vội vàng nhấn mạnh: "...Thật sự không được đâu."

Con sói đuôi to Bạc Lan Huyền khựng lại một lúc lâu, cuối cùng mới buông tha cho cậu, lùi về khoảng cách an toàn.

Kem đã hơi tan ra, nhỏ giọt xuống lòng bàn tay Giang Vụ Oanh, Bạc Lan Huyền dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch cho cậu, nói: "Nếu không phải sợ dọa đến em , hôm nay chúng ta đã đi đăng ký kết hôn luôn rồi, ta còn muốn tổ chức một đám cưới long trọng, để cả thế giới biết rằng chúng ta mới là một đôi."

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng ghim chặt vào chú thỏ trắng nhỏ mà mình đã bắt về tổ, trầm giọng nói: "Tuyệt đối không thua kém gì mười dặm hồng trang đón em vào điện Tam Xuân."

**

Giang Vụ Oanh đứng trước cửa phòng khám, đầu ngón tay vô thức xoa xoa vào túi áo khoác, Bạc Lan Huyền nhìn mà xót xa, nhẹ giọng nói: "Ta vào cùng em nhé."

Omega lắc đầu, tự mình xoay tay nắm cửa đi vào.

Hai tiếng trôi qua, đúng lúc Bạc Lan Huyền không nhịn được muốn xông vào thì Giang Vụ Oanh cuối cùng cũng đi ra.

Bác sĩ trưởng của khoa tâm lý họ Lý, là một người phụ nữ trung niên hơi mập, hôm nay không khám bệnh, chỉ đến để xem tình hình cậu bệnh nhân nhỏ này theo lời dặn của viện trưởng.

Lúc này, bà rõ ràng có chuyện muốn nói với người nhà.

Bạc Lan Huyền trước tiên dắt cậu đến phòng nghỉ mà Trịnh Do Khiếu đã chuẩn bị, dịu dàng nói: "Em vào nghỉ ngơi một lát, ta sẽ đến tìm em ngay."

Giang Vụ Oanh có chút ngơ ngác níu lấy ống tay áo hắn, nói: "Tôi ở ngoài chờ, không được sao?"

Bạc Lan Huyền làm sao nỡ, an ủi: "Ngoài này lạnh, ngoan, Trịnh Do Khiếu nói trong phòng nghỉ có nuôi một con mèo Munchkin, rất hiền lành không cào người, em vào chơi một lát nhé?"

Nghe nói có mèo con cùng chơi, Giang Vụ Oanh rõ ràng không còn bối rối nữa, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Chờ một chút." Bạc Lan Huyền nắm lấy cổ tay cậu, sau đó chậm rãi cúi đầu.

Giang Vụ Oanh lập tức đưa tay lên bịt miệng hắn, nhỏ giọng nhấn mạnh: "...Đây là bệnh viện!"

Bạc Lan Huyền lộ vẻ khó xử nói: "Ta thật sự không nhịn được, Oanh Oanh."

Cả hai đời hắn đều là cái tính chó này, hận không thể dùng keo dán dính chặt mình vào người Giang Vụ Oanh, hở một chút là bắt bé thỏ nhỏ ra mà hôn tới tấp, không hôn cho người ta khóc nhè thì không thôi.

Giang Vụ Oanh trừng mắt nhìn hắn, nói: "Không nhịn được cũng không được."

Bạc Lan Huyền giành giật: "Vậy về nhà có được hôn không?"

Giang Vụ Oanh: "...Anh mau đi gặp bác sĩ đi!"

**

Có lẽ vì đặc thù của phòng khám, bên trong dán giấy dán tường màu xanh nhạt điểm xuyến hoa cúc nhỏ, còn có những bức tranh vẽ tay non nớt của trẻ con, mùi hương cũng là hương nho ngọt ngào.

Quả thực dễ chịu hơn nhiều so với phòng ngủ lạnh lẽo của hắn.

Bạc Lan Huyền quay trở lại, ngồi xuống đối diện với bác sĩ Lý, liền nghe bà nói: "Chứng sợ không gian kín của cậu ấy không nghiêm trọng, đi lại bằng phương tiện giao thông công cộng hẳn không có vấn đề, chỉ cần tránh những không gian quá chật hẹp như thang máy... Tính cách cậu ấy trầm lặng như vậy, không thể tách rời khỏi những trải nghiệm thời thơ ấu."

Tim Bạc Lan Huyền thắt lại, lại nghe bà tiếp tục: "Cậu ấy còn có triệu chứng lạm dụng chất gây nghiện, đã từng dùng cần sa hoặc những thứ khác..."

"Không có." Bạc Lan Huyền khẳng định chắc nịch, hắn biết Giang Vụ Oanh sẽ không dùng những thứ đó.

Bác sĩ Lý rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy còn thuốc ngủ, rượu bia, những thứ này thì sao?"

Bạc Lan Huyền ngẩn ra.

Hắn mới đến đây mấy ngày, hoàn toàn không biết gì về những trải nghiệm trước đây của Giang Vụ Oanh.

Nhưng khi ở Đại Lương, những ngày đầu hắn mới quen biết Giang Vụ Oanh, đối phương thường xuyên uống rượu.

Chỉ là tửu lượng kém đến lạ, uống một chút là say khướt.

Bé thỏ nhỏ ngoan như vậy, say rồi cũng không quậy phá, chỉ lén lút trốn vào cái ổ trong tưởng tượng của mình, còn ngốc nghếch nói ra những lời vô nghĩa.

Ví dụ như đêm sứ thần Bắc Nhung đến yết kiến, ban ngày Giang Vụ Oanh bị hắn dày vò mệt lả, đến giờ người vẫn ngủ say, Bạc Lan Huyền cũng không gọi cậu dậy, tự mình đi tiếp đón.

Đợi đến khi tiệc tan, hắn vội vàng trở về điện Tam Xuân, liền thấy cả cung đều vây quanh dưới gốc cây lê, bộ dáng muốn hành động gì đó lại có chút dè chừng.

Trong lòng Bạc Lan Huyền bỗng nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành, trầm giọng nói: "Tụ tập ở đây làm gì?"

Đám người bên dưới đều run rẩy quỳ xuống hành lễ, Trương An Thái cắn răng đáp: "Bẩm Bệ hạ, Quân hậu say rượu, leo lên cây này rồi ạ."

Bạc Lan Huyền lập tức nhíu mày, quát: "Rượu từ đâu ra!"

Trương An Thái mặt mày khổ sở nói: "Huyện chủ Thiều An đến, uống rượu cùng Quân hậu..."

Bạc Lan Huyền lạnh giọng: "Xem ra bài tập mà Thái đại nho để lại vẫn chưa đủ nặng."

Trương An Thái: "..."

Âm thầm mặc niệm cho tiểu huyện chủ một hồi, lão thái giám nghe Bạc Lan Huyền nói: "Mỗi người trở về làm việc của mình, có trẫm ở đây là đủ rồi."

Đám người đông nghịt cuối cùng cũng tản đi, Bạc Lan Huyền lúc này mới nhìn thấy Giang Vụ Oanh đang ngồi trên một cành cây không mấy chắc chắn, bộ dáng chênh vênh sắp ngã.

Hắn lập tức toát mồ hôi lạnh, không kịp do dự liền mượn lực nhảy lên cây, đáp xuống cách Giang Vụ Oanh hai thước.

Bé thỏ nhỏ trông có vẻ không hề sợ hãi, trong lòng ôm bình rượu nhỏ, đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn hắn.

Bạc Lan Huyền không dám thở mạnh, nhẹ giọng nói: "Bảo bối qua đây, để ta ôm em về được không?"

Giang Vụ Oanh lại uống một ngụm, lông mày Bạc Lan Huyền giật giật.

Giọng nói của Giang Vụ Oanh sau khi say càng thêm mềm mại, tốc độ nói cũng chậm hơn: "Về đâu chứ, đây là nhà của tôi mà."

Bạc Lan Huyền cẩn thận hỏi: "Nhà của em ở đâu?"

"Ở trên mặt trăng," bé thỏ nhỏ thần bí nói, "Đừng nói cho mẹ tôi biết."

Bạc Lan Huyền thuận theo cậu nói: "...Vậy em là thỏ ngọc nhỏ, hay là Hằng Nga nhỏ?"

Bé thỏ nhỏ lắc đầu nói: "Tôi là cây nguyệt quế cơ."

Đâu phải, rõ ràng là Hằng Nga nhỏ mà.

Bạc Lan Huyền dụ dỗ: "Vậy đưa em xuống nhân gian chơi, được không?"

Giang Vụ Oanh không trả lời, Bạc Lan Huyền lại ném mồi nhử: "Ở nhân gian có bánh hoa mai ăn, có canh đậu ngọt uống."

Bé thỏ nhỏ dễ lừa quá, thần sắc rõ ràng đã có chút động lòng.

Bạc Lan Huyền nhìn chuẩn thời cơ, cánh tay dài vươn ra, nhanh chóng dễ dàng ôm cậu vào lòng.

Lúc này hắn mới phát hiện Giang Vụ Oanh không đi giày tất gì, đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn trần trụi, những ngón chân mềm mại bị gió thổi cho hơi ửng hồng.

"..." Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi, đột nhiên cắn một cái vào bên má mềm mại của Giang Vụ Oanh, trong nháy mắt để lại một dấu đỏ thấy rõ.

Một lúc sau, Hằng Nga nhỏ say khướt phản ứng chậm chạp che mặt, có chút tủi thân nhỏ giọng nói: "Cây thật ra cũng cảm thấy hơi đau."

Bạc Lan Huyền nào nỡ dùng sức, nhưng vẫn bị bộ dạng của cậu làm cho tim vừa chua xót lại vừa mềm nhũn, còn chưa kịp vô điều kiện xin lỗi, Giang Vụ Oanh đã lại lên tiếng.

"Nhưng có thể ôm," bé thỏ nhỏ nhẹ nhàng nói, "ôm một cái là không đau nữa."

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con đáng yêu quá... Tình mẹ con của tôi đã bị biến chất rồi...

Công: Miệng tôi không thể tồn tại độc lập, nhất định phải dính vào...


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play