Edit: QuiinYue
***
Vẻ mặt Bạc Lan Tức đông cứng lại trong nháy mắt, mặt hắn lạnh tanh như nước, nói: "Giang Vụ Oanh, đùa giỡn cũng phải có chừng mực thôi."
Hốc mắt Giang Vụ Oanh vẫn còn đỏ hoe, cậu vốn vô cùng mềm yếu, từ hình dáng đến tính tình đều giống như một chú thỏ nhỏ, không có chút nóng nảy nào, Bạc Lan Tức luôn cảm thấy mình có quyền làm tổn thương cậu mà không cần phải bận tâm, chưa bao giờ nghĩ rằng cậu lại có thể thốt lên hai chữ "ly hôn".
Thế mà, cậu không những nói ra, mà còn lặp lại một lần nữa: "Tôi không nói giỡn, sinh nhật của tôi còn chưa đến, cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định ly hôn."
Biểu cảm của thỏ con rất chân thành, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, trông không giống như đang bàn về hôn nhân, mà giống như đang trao đổi về việc mua kẹo ở cửa hàng tiện lợi.
Bạc Lan Tức có chút luống cuống, càng thêm lớn giọng để che giấu sự bối rối của mình: "... Chưa đến thì chưa đến! Giang Vụ Oanh, cậu thật sự cho rằng kết hôn chỉ liên quan đến hai người chúng ta thôi sao? Cậu nghĩ rằng mình có thể tự quyết định chuyện ly hôn à?"
Ánh mắt của Omega ướt đẫm, như chứa đựng một dòng nước suối lạnh.
Đầu ngón tay mềm mại của cậu nhẹ nhàng siết chặt quyển sách trong tay, giọng nói cẩn trọng: "Hai chúng ta kết hôn, còn liên quan đến người khác sao?"
Bạc Lan Tức vẫn luôn biết Giang Vụ Oanh rất ngây thơ, đồng thời hắn lại cảm thấy khó tin — một mình lẻ loi trải qua hơn mười năm, mà vẫn có thể đơn thuần đến vậy sao?
Lúc này, sự ngây thơ ấy gần như làm hắn đau đớn.
Một đấm như đánh vào bông, Bạc Lan Tức giận dữ đến mức đứng bật dậy, cáu kỉnh nói: "Dù sao thì cậu cũng đừng nghĩ nữa, tự mình bình tĩnh lại đi, thay đồ rồi ra ngoài ăn cơm."
Giang Vụ Oanh vẫn giữ giọng điệu ngoan ngoãn mềm mại: "Có thể đợi một chút được không?"
Bạc Lan Tức cảm thấy lửa giận và lo lắng trong lồng ngực sắp bùng nổ: "Còn sao nữa!"
Giang Vụ Oanh bị hắn quát một tiếng thì run lên, lặng lẽ mở cuốn sách trong tay, lấy ra vài vật kẹp bên trong.
Sổ hộ khẩu, chứng minh thư, giấy đăng ký kết hôn, ảnh hai inch... thậm chí ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã soạn xong.
Đặt những thứ này ra, trên mặt Giang Vụ Oanh không có nửa phần quyến luyến, thậm chí còn lộ ra một chút ý cười nhàn nhạt, nói: "Trong thỏa thuận đã viết hết rồi, tôi không cần gì cả, tiền đã dùng của anh tôi đều đã ghi chép lại. Sau năm mới, tôi sẽ nhận được một khoản tiền nhuận bút, đến lúc đó tôi sẽ chuyển hết cho anh, số còn lại trong vòng một năm sẽ trả anh, lãi suất do anh quyết định, anh xem qua nếu không có vấn đề gì thì ký tên, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục, được không?"
Bạc Lan Tức: "..."
Giang Vụ Oanh có thể dùng tiền gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là ăn và mặc, nhưng cậu ăn rất ít, giống như một chú chim nhỏ, còn quần áo là do Bạc Lan Tức nhất quyết phải mua cho cậu thứ tốt nhất, đắt nhất.
Vậy mà ngay cả những thứ này Giang Vụ Oanh cũng phải phân rõ rành mạch với hắn!
Bạc Lan Tức không khỏi cười lạnh nói: "Được, được, tốt lắm! Ngày mai ly hôn đúng không, ly thì ly, Giang Vụ Oanh cậu đừng có mà hối hận!"
Giang Vụ Oanh thấy hắn nghiến răng nghiến lợi, có chút mờ mịt nói: "Nhị thiếu, sao anh lại tức giận như vậy? Vốn dĩ anh cũng không muốn kết hôn, vậy chia tay không phải rất tốt sao?"
Bạc Lan Tức: "..."
"Tôi không tức giận, tôi có gì phải tức giận chứ," hắn cố gắng nở nụ cười âm hiểm nói, "Tôi... vui vẻ!!"
Cửa phòng "rầm" một tiếng bị đóng sầm lại, cả căn phòng dường như cũng rung theo.
Tiếng bước chân tức giận giẫm lên cầu thang, rồi dần dần đi xa.
Giang Vụ Oanh lặng lẽ vén mép thảm dưới thân lên, để lộ một chú chó con gầy yếu.
Bụng chú chó con màu đen tuyền, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay omega, dùng cái đầu lông màu nâu sẫm cọ cọ cậu, không ngừng vẫy đuôi.
Thỏ con đưa ngón trỏ lên môi: "Suỵt."
Giang Vụ Oanh mang nó xuống lầu, đẩy nhẹ nó ra ngoài cửa: "Đi nhanh đi, đừng quay lại đây nữa."
"Sau này, tôi sẽ không ở đây nữa đâu." Giọng thỏ con vừa nhẹ vừa dịu dàng, ngoài sự quan tâm dành cho động vật nhỏ ra, không có chút cảm xúc nào khác.
Sự xuất hiện, rời đi, và cơn giận dữ của Bạc Lan Tức, cậu đều không để ở trong lòng.
**
Bạc Lan Tức đương nhiên không biết chuyện nhỏ sau khi hắn rời đi, suy nghĩ trở lại, hắn xoay người trở về ghế sofa, trầm mặc vài giây rồi nhấc điện thoại bàn, gọi một cuộc điện thoại.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói tang thương trầm ổn mang theo sự khéo léo được mài giũa sau nhiều năm chìm nổi trên thương trường: "Nhị thiếu, muộn thế này gọi điện đến là..."
"Giang Vụ Oanh về nhà chưa?"
Đối phương hiểu ý, đương nhiên nói: "Nó nói muốn ly hôn với ngài, nhà họ Giang đương nhiên sẽ không đồng ý với suy nghĩ quá tùy tiện của nó, tôi để nó ở bên ngoài suy ngẫm kỹ càng rồi. Nó chỉ là tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chịu chút giáo huấn rồi sớm muộn gì cũng nghĩ thông thôi..."
Bạc Lan Tức "bộp" một tiếng cúp máy, gân xanh trên trán nổi lên.
Bên ngoài tuyết càng lúc càng dữ dội, Bạc Lan Tức vừa nãy không đóng cửa, gió rét như sóng thần tràn vào, lạnh buốt đến tận xương.
Sáng sớm hôm nay, sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Bạc Lan Tức giận đến mức không muốn về nhà, lái xe đi lung tung một vòng lớn, khi về đến Bạc công quán, lại nghe thím Trương nói Giang Vụ Oanh đã đi rồi.
"Chắc là khoảng ba giờ rưỡi chiều, cậu chủ nhỏ ngay cả một chiếc túi cũng không mang theo, mặc áo sơ mi quần dài ôm sách đã muốn đi rồi, tôi đi tìm áo lông cho cậu ấy, nhưng cậu ấy cũng không nhận..." Thím Trương lo lắng nói, "Tôi không cản được cậu ấy, cũng không gọi được cho ngài, thế là cậu ấy cứ thế mà đi."
Nếu đúng ba giờ rưỡi đi, vậy từ khi Giang Vụ Oanh rời khỏi Bạc công quán, đã trôi qua bốn tiếng mười bảy phút rồi.
Hắn không muốn suy nghĩ kỹ vì sao mình lại tính rõ ràng đến như vậy, chỉ siết chặt tay, lại gọi một cuộc điện thoại đến nhà họ Giang.
"Mang Giang Vụ Oanh vào đi, tôi không muốn làm lễ kết âm hôn."
Đối diện hình như hơi ngẩn ra, sau đó đáp một tiếng được.
Ngay sau đó là tiếng bước chân vội vã, qua hai phút, Bạc Lan Tức nghe thấy Giang Đạt Thự thở dài nói: "Nhị thiếu, bên ngoài không có ai... chắc Vụ Oanh đã đi rồi."
Giang Vụ Oanh đi lúc trong người không có một xu, nhìn thái độ của Giang Đạt Thự, chắc chắn ông ta không thể đưa tiền cho cậu. Cậu đã trả lại tất cả những gì nhận được từ nhà họ Bạc, tiền nhuận bút vẽ truyện tranh lại chưa tới tay...
Cho nên Giang Vụ Oanh bây giờ... không tiền, không áo khoác, không bạn bè.
Cậu có thể đi đâu?
Huống hồ cậu lại lớn lên như vậy... đầu óc lại có chút ngây ngô, giữa đêm khuya thế này...
Bạc Lan Tức bực bội vò đầu, móc điện thoại ra lại gọi một cuộc điện thoại.
"Alo —"
Từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng nhạc đinh tai nhức óc, Bạc Lan Tức lập tức đưa điện thoại ra xa một chút.
Hắn nhỏ giọng nói: "Giúp tôi tìm một người."
"Người nào đấy?" Tưởng Quan Thành vừa cười hỏi, vừa uống cạn ly cocktail "đáy biển sâu".
"Giang Vụ Oanh."
Tưởng Quan Thành nghe vậy có chút bất ngờ, ngay sau đó chế nhạo hắn: "Vợ nhỏ của cậu? Bé ngoan rốt cuộc không chịu nổi cái tính chó của cậu, bỏ nhà đi rồi?"
Bạc Lan Tức nhíu chặt mày, trầm giọng nói: "Bớt nói nhảm, trong người cậu ta không có tiền, đi không xa đâu, cậu quen nhiều người, giúp tôi liên lạc một chút, trọng điểm là tìm quanh nhà họ Giang."
Không hiểu vì sao, hắn lại vô thức giấu nhẹm chuyện hai người đã ly hôn.
Tưởng Quan Thành đồng ý nói: "Được thôi, không ra khỏi thành phố Q thì không thành vấn đề, chờ tin của tôi nhé."
**
Bên này Giang Vụ Oanh từ từ tỉnh lại, Bạc Lan Huyền hoảng hốt nói: "Oanh Oanh! Em... em đỡ hơn chưa? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Nhưng Giang Vụ Oanh chỉ chớp mắt, cố gắng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay hắn.
Bạc Lan Huyền sao có thể chịu, ngay lập tức nắm chặt hơn, nhỏ giọng nói: "Oanh Oanh, nói với ta một câu đi."
Giang Vụ Oanh rúc mình vào trong chăn, nhỏ giọng nói: "... Bạc tổng."
Bạc Lan Huyền khựng lại, có chút khó tin hỏi: "Oanh Oanh, em gọi ta là gì?"
Hắn không kìm được mà muốn đến gần Giang Vụ Oanh, lẩm bẩm: "Ta là Cửu ca, em hiểu mà, đúng không?"
Giang Vụ Oanh không nhìn hắn, giọng nói càng thêm nhỏ: "...Tôi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Sinh ly tử biệt là điều không thể tránh khỏi, nhưng bây giờ người thương ở ngay trước mắt, Bạc Lan Huyền tuyệt đối không thể chấp nhận sự chia lìa sống chết này.
Giang Vụ Oanh nào có giấu được cảm xúc? Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Bạc Lan Huyền đã biết cậu vẫn còn ký ức.
Hắn không biết vì sao Giang Vụ Oanh lại kiên quyết né tránh và phủ nhận như vậy, nhưng cậu càng đẩy hắn ra, hắn càng khao khát mãnh liệt hơn.
"Ta đến quá muộn, để em chịu nhiều uất ức," hơi thở của hắn nặng nề đến mức đáng sợ, cảm xúc cuộn trào, "Em muốn phạt ta thế nào cũng được, bảo bối à, em nhìn ta đi..."
Giang Vụ Oanh lùi không được nữa, trong giọng nói mang theo chút nức nở mềm yếu: "Tôi nghe không hiểu... anh... anh thu pheromone lại đi..."
Bạc Lan Huyền lập tức cứng đờ, lúc này mới ý thức được mình khát cầu quá mãnh liệt, pheromone vô tình phát ra càng lúc càng nhiều, cứ như muốn cưỡng ép cậu vậy.
Hắn không dám nhìn vẻ mặt đỏ ửng của Giang Vụ Oanh vì pheromone của mình, sợ rằng mình sẽ làm ra hành vi cầm thú.
Nhưng dù hắn có cố gắng kiềm chế tuyến thể đang thoát cương như thế nào, thì cơ thể hắn vẫn không thể rời xa Giang Vụ Oanh, thậm chí càng lúc càng tiến sát lại gần.
Thỏ con bị người ta ép đến trước mặt cũng không biết làm sao, cả người gần như cuộn thành một chấm trắng nhỏ.
Trong lúc hoảng loạn cậu bất cẩn xoay đuôi một cái, cái cục lông mềm mại khiến người ta muốn vò nát lại bị kẹt ở một góc khiến cậu rất khó chịu.
Giang Vụ Oanh theo bản năng muốn đưa tay đi chỉnh, nhưng ngay sau đó lại đụng phải đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy của alpha, cậu lập tức thu tay lại ở giây phút quan trọng.
Ánh mắt Bạc Lan Huyền rực lửa nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi: "Sao vậy, Oanh Oanh?"
Thỏ con ngốc nghếch nói thật: "Đuôi bị kẹt rồi."
Bạc Lan Huyền ngẩn ra, giọng nói đột nhiên trầm khàn ái muội: "... Đuôi?"
Trong vài giây ngắn ngủi, Giang Vụ Oanh hoàn toàn không biết cái đuôi nhỏ của mình trong đầu alpha đã được suy nghĩ lung tung ướt át bao nhiêu lần... cậu vẫn ngây thơ hỏi: "Tôi muốn chỉnh lại nó, anh có thể tránh mặt một chút được không?"