Edit: QuiinYue

***

Dưới ánh nhìn sâu thẳm của Quan Ứng Quân, Giản Nhược Trầm thoáng sững người, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Cậu chỉ khẽ liếc qua, đuôi mắt lập tức ửng đỏ, trong một giây, cậu vươn tay túm lấy cổ áo Quan Ứng Quân, mạnh mẽ giật xuống, ghé sát tai hắn thấp giọng nói: "Tôi muốn gì à? Tôi muốn một xã hội pháp trị, muốn thiên hạ thái bình, muốn trước cổng sở cảnh sát tung bay lá cờ đỏ năm sao. Cái này anh có cho tôi được không?"

Yết hầu Quan Ứng Quân trượt xuống một cái.

Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Giản Nhược Trầm ủng hộ hồi quy*, là một người tỉnh táo.

* Ở đây, "回归" (hồi quy) thường được dùng để chỉ việc Hồng Kông trở về dưới quyền quản lý của Trung Quốc vào năm 1997. Trong bối cảnh câu chuyện, câu này có thể mang ý nghĩa rằng Giản Nhược Trầm ủng hộ sự thống nhất hoặc trật tự xã hội sau khi Hồng Kông trở về với Trung Quốc.

Ý nghĩ thứ hai là: Giản Nhược Trầm thơm quá.

Khoảng cách quá gần rồi, trong hơi thở của hắn tràn ngập hương bưởi thanh khiết, thậm chí hắn còn cảm thấy hàng mi cong vút màu nhạt kia có thể quét lên mặt hắn.

Giản Nhược Trầm vừa nói vừa cảm thấy chua xót trong lòng.

Sau khi cậu đến đây, người anh em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần cũng không còn nữa.

Những người lớn đã nuôi cậu mười mấy năm cũng vĩnh viễn chẳng thể gặp lại.

Những đồng tiền này đối với cậu mà nói căn bản không quan trọng.

Hiện tại, cậu không có bạn bè đáng tin, lúc nào cũng phải đề phòng người khác tính toán, còn phải giúp nguyên chủ báo thù.

Muốn quay về cũng chẳng được.

Vốn dĩ đã phiền.

Cả hai tay cậu nắm chặt cổ áo Quan Ứng Quân rồi mạnh mẽ đẩy hắn ra phía sau, giọng nói lạnh băng: "Trong mắt Quan thanh tra, chỉ có người có mưu đồ khác mới xứng làm việc tốt sao? Anh có thể nghĩ muốn tống hết tội phạm vào tù, chẳng lẽ người khác lại không được?"

Quan Ứng Quân không phòng bị, bị đẩy lui về sau hai bước, ngập ngừng một lát mới nói: "Tôi không có ý này."

Hắn là thật sự muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu: "Tôi chỉ..."

"Đủ rồi!" Sắc mặt Giản Nhược Trầm nặng nề, "Quan thanh tra, anh cần phải hiểu rõ một chuyện."

"Tôi giúp anh phá án, đưa manh mối cho anh, không phải để anh nắm được nhược điểm rồi đến thẩm vấn tôi. Chưa nói đến việc tìm ra hung thủ vụ án Phùng Gia Minh. Chỉ nói nếu không có tôi, anh phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể từ chỗ Hoắc Tiến Tắc hỏi ra manh mối của Giang Vĩnh Ngôn? Anh phải thức bao nhiêu đêm, mới có thể tìm được nghi phạm lần này?"

Cậu nâng cao giọng, lặp lại lời Quan Ứng Quân từng nói ngày hôm qua: "Anh chuẩn bị cầm cái thiệp mời kia để người của anh đi hỏi. Sau đó lại cầm ảnh chụp đi tìm từng nhà từng nhà sao?"

Quan Ứng Quân á khẩu.

Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt và hốc mắt đang ửng đỏ của Giản Nhược Trầm, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, không biết nếu mở miệng nữa, đôi mắt trước mặt này có đột nhiên ướt át, rơi lệ hay không.

Giản Nhược Trầm cúi người nhặt hai cuốn album mà Quan Ứng Quân tạm thời đặt trên ghế lên, giọng điệu hờ hững: "Tôi nghe Trương Tinh Tông nói tổ trọng án không có tiền, bỏ tiền ra mua chứng cứ về..."

Cậu hít sâu một hơi, dừng một chút, nuốt nửa câu còn lại xuống, sau đó ngước mắt quét qua Quan Ứng Quân một cái, sắc mặt lạnh nhạt: "Quan thanh tra, anh phải rõ, tôi cũng không nhất thiết phải làm cố vấn cho các anh! Là thầy Lý không tiện đến nên mới đổi thành tôi. Bây giờ xem ra, đội A tổ trọng án các anh hình như không cần cố vấn lắm."

Dứt lời, cậu "bốp" một tiếng khép lại hai tập album trong tay, mạnh mẽ ném vào lòng Quan Ứng Quân.

Mang gương mặt bình thản, tâm trạng sảng khoái, cậu chỉnh lại áo khoác, kéo mạnh cửa phòng nghỉ rồi sải bước rời đi.

Lúc rời đi còn không quên dằn mạnh cánh cửa một cái.

Cánh cửa gỗ của phòng nghỉ va mạnh vào khung, phát ra một tiếng "rầm" chát chúa, sau đó bật ngược lại rồi đập vào bức tường phía sau.

Tiếng động lớn đến mức thành viên đội D gần phòng nghỉ và phòng trà nước nhất cũng thò đầu ra xem.

Quan Ứng Quân đứng giữa phòng nghỉ, lạnh lùng liếc qua một cái.

Ngay lập tức, người của tổ D thu cổ rụt đầu, đạp mạnh chân xuống ghế xoay, nhanh chóng lăn thẳng về phòng làm việc của mình.

Quan Ứng Quân đi đến bên cửa sổ, kẹp hai cuốn album dưới nách, nghiêng đầu châm một điếu thuốc. Hắn cụp mắt nhìn xuống, thấy Giản Nhược Trầm không chút do dự rời khỏi sở cảnh sát, vẫy một chiếc taxi rồi đi thẳng, không hề quay đầu lại.

Dưới làn gió lạnh, đầu điếu thuốc lóe lên một chấm đỏ, tàn lửa lấp lánh trong bóng tối.

Quan Ứng Quân chỉ hút một hơi, rồi kẹp phần còn lại giữa các ngón tay để đó.

Những lời Giản Nhược Trầm vừa nói vẫn lởn vởn trong tâm trí hắn, khiến hắn ít nhiều cảm thấy dao động.

Nhưng thiên hạ nhốn nháo, chung quy cũng chỉ vì lợi ích.

18 tuổi hắn về nước đã được giao nhiệm vụ nằm vùng, cấp trên không muốn để lại dấu vết của hắn trong hồ sơ trường cảnh sát, vì thế gửi hắn đi học bốn năm ngành kế toán, đồng thời âm thầm đào tạo các kỹ năng nằm vùng cần thiết.

Sau khi tốt nghiệp, hắn lập tức bị cử đi làm nội gián suốt ba năm, tận mắt chứng kiến đồng đội bị chỉ điểm, bị nhốt trong nhà giam tư nhân, chỉ sau ba ngày đã không chịu nổi mà khai ra danh sách nội gián.

Hắn quen với việc sống trong cảnh giác, nghi ngờ đã trở thành bản năng.

Mà Giản Nhược Trầm lại quá thông minh, quá giỏi trong việc thao túng lòng người...

Quan Ứng Quân nghĩ đến khuôn mặt và hốc mắt đỏ bừng của Giản Nhược Trầm vài phút trước đó, suy nghĩ thoáng chững lại. Hắn cầm điếu thuốc cháy dở lên, hít thêm một hơi.

Khói thuốc vừa nhả ra được một nửa, Trương Tinh Tông đã chạy đến, bám vào khung cửa, cẩn thận nói: "Đội trưởng, nhóm người đi khám xét chỗ ở của nghi phạm đã quay về rồi. Tên đó có vẻ còn là một kẻ giết người hàng loạt..."

Quan Ứng Quân hoàn hồn, chỉ ừ một tiếng.

Trương Tinh Tông nhỏ giọng: "Bọn em vẫn chưa moi được thông tin gì, anh xem..."

Quan Ứng Quân, "Tôi sẽ thẩm vấn hắn. Cậu dẫn người đi khám xét hội sở Bạch Kim trước, in hết ảnh ra, mỗi người phụ trách 10 người, đến từng nơi xác minh."

·

Việc điều tra Hội Sở Bạch Kim vốn thuộc về đội Z, nhưng lần này đội A lại ra tay trước.

Mớ công việc của đội Z bên kia đau đầu hơn một tháng mà không có tiến triển gì, đến tay đội A chỉ làm một tuần đã có được chứng cứ quan trọng.

Trong hai cuốn album đó có không ít người bị ép buộc, vừa nghe cảnh sát nói sẽ bảo vệ an toàn cho họ, lập tức đã có người đứng ra làm chứng.

Một cô gái có địa vị khá cao trong Hội Sở Bạch Kim đã lén lấy được sổ sách kế toán của nơi này từ tay quản lý, lập công lớn.

Trong lúc viết báo cáo Trương Tinh Tông đã sửa đi sửa lại, miêu tả việc triệt phá địa điểm này là "tiện tay kiểm tra", còn sổ sách kế toán bỗng nhiên xuất hiện thì viết thành "cô gái đáng thương bị ép buộc đã dũng cảm từ bỏ bóng tối, quay về chính nghĩa", "vừa hay đặt lên bàn Quan sir".

Tóm lại, bọn họ chỉ "tiện thể" triệt phá Hội Sở Bạch Kim trong lúc truy bắt hung thủ vụ án cảnh sát tuần tra Thâm Thủy Bộ.

Chỉ là chuyện tiện tay, làm sao có thể gọi là cướp công được chứ?

Về phần "hai cuốn album" quan trọng nhất...

Trương Tinh Tông không quyết định được, đành để lại một chỗ trống, rồi cầm báo cáo đi hỏi Quan Ứng Quân, "Đội trưởng, chỗ này giải thích thế nào đây? Có cần gọi Giản Nhược Trầm đến hỏi không? Tiện thể hỏi xem cậu ấy có muốn nhận thêm một tờ thư khen ngợi nữa không?"

Quan Ứng Quân xoa xoa thái dương, "Cậu không biết gọi điện thoại cho cậu ta tới à?"

Trương Tinh Tông ấp úng, "Em....em không có số điện thoại của cậu ấy... Quan sir, anh có không?"

Quan Ứng Quân cũng không có, nhưng hắn có địa chỉ máy nhắn tin của Giản Nhược Trầm.

Suốt bảy ngày qua, hắn chỉ tập trung đối phó với nghi phạm vụ 'cảnh sát tuần tra Thâm Thủy Bộ', mà mới chỉ có được tên và động cơ gây án của nghi phạm.

Một khi hỏi hắn có từng giết thêm ai khác không, một chữ cũng không chịu hé răng.

Miệng kín mít như hến.

Trong cục cảnh sát không thể dùng nhục hình ép cung, cùng lắm chỉ có thể gây áp lực tinh thần, vậy nên đành phải kiên nhẫn khai thác dần. Giằng co đến ngày thứ năm thì hắn thật sự đợi không nổi nữa, nghĩ bụng tính khí của Giản Nhược Trầm vốn rất tốt, trước đây dù bị thử thách cũng luôn mỉm cười ung dung.

Dù có giận cũng không thể kéo dài quá năm ngày, bây giờ chắc hẳn cũng nguôi ngoai rồi nhỉ.

Thế là Quan Ứng Quân gửi một tin nhắn thoại đến máy nhắn tin của Giản Nhược Trầm.

Giản Nhược Trầm không trả lời.

Tin nhắn đó đến giờ vẫn chưa có hồi âm.

Quan Ứng Quân vốn tưởng Giản Nhược Trầm muốn ngâm hắn một ngày, rồi hôm sau sẽ phản hồi lại.

Nhưng bây giờ đã gần tám ngày rồi... vẫn không có chút động tĩnh nào.

Biểu cảm của Trương Tinh Tông dần méo mó trong sự im lặng của Quan Ứng Quân, anh ta vươn cổ nhìn hắn, dè dặt hỏi: "Không lẽ hai người cãi nhau xong là không liên lạc luôn à? Giờ cũng phải bảy ngày rồi nhỉ?"

Quan Ứng Quân: "Ừ."

Trương Tinh Tông không rõ cái "ừ" này có nghĩa là không cãi nhau hay là không liên lạc, thấy sắc mặt Quan Ứng Quân không vui, anh ta lùi ra sau một bước nhỏ.

Quan Ứng Quân ngước mắt liếc qua một cái.

Trương Tinh Tông lập tức nhích người về chỗ cũ, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nói: "Quan sir, em thấy Giản Nhược Trầm chắc không giận lâu vậy đâu."

Anh ta lục lọi trong túi quần một hồi, lôi ra một tấm vé nhàu nát đến mức sắp sờn cả mép: "Anh xem này, thầy Lý Trường Ngọc mở liên tục ba buổi tọa đàm ở Đại học Hồng Kông, em tranh thủ thời gian đi xem một buổi vào ba ngày trước."

"Giản Nhược Trầm là trợ giảng của thầy Lý đấy. Gặp ai cũng cười, rất hiền lành, chúng em chào hỏi, cậu ấy còn mời em ăn một loại anh đào gọi là cherry."

Đâu có giống anh, ngày nào cũng mặt mày cau có.

Nửa câu sau Trương Tinh Tông rất có chừng mực mà nuốt xuống, không nói ra.

Anh ta hạ giọng nói: "Hơn nữa, tên nghi phạm kia chúng ta đã giằng co cả tuần rồi mà hắn vẫn không chịu hé răng, hay là chúng ta gọi điện thoại cho thầy Lý đi? Nếu anh và Giản Nhược Trầm có hiểu lầm gì, đây cũng là cơ hội để giải thích rõ ràng đó."

Nếu không có hiểu lầm thì cúi đầu nhận sai đi, có gì mà khó?

Đó chính là thần tài có thể mang thành tích đến đó!

Anh có biết bây giờ mấy đội BCDEFG gì đó đều thèm thuồng vị thần tài này đến mức nào không?

Vừa giàu, diễn xuất lại giỏi, còn là học trò của Lý Trường Ngọc, dù làm cố vấn hay làm tay trong đều có tương lai xán lạn!

Quan Ứng Quân chịu đựng ánh nhìn chằm chằm như xuyên thấu của anh ta, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Trường Ngọc: "A lô? chú Lý."

"Ừ? Có chuyện gì?"

Đầu dây bên kia, Lý Trường Ngọc đang sửa bài thi của Giản Nhược Trầm vừa mới làm xong.

Ông cầm điện thoại không tiện sửa bài, nên bật loa ngoài đặt trên bàn, vừa sửa vừa nói chuyện với Quan Ứng Quân.

Quan Ứng Quân nói: "Nghi phạm trong vụ cảnh sát Thâm Thủy Bộ bị giết không chịu khai, cháu muốn nhờ chú đến xem thử."

Lý Trường Ngọc cầm bút đỏ, quẹt quẹt mấy nét: "Không rảnh, chẳng phải chú đã giao tiểu Trầm cho cháu rồi sao? Kỹ thuật thẩm vấn của nó đến chú cũng chẳng cần dạy, cháu dùng không đủ à?"

Giản Nhược Trầm đang ôm gối, ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhà Lý Trường Ngọc đọc sách, bị điều hòa thổi đến mức má hồng bừng bừng. Nghe vậy, cậu cũng chẳng buồn ngẩng đầu.

Lý Trường Ngọc liếc nhìn, hiểu ngay, nhướng mày hỏi: "Quan Ứng Quân, lần trước chú không đi, cháu bắt nạt người ta rồi hả?"

Giản Nhược Trầm thầm hừ một tiếng trong lòng, dựng tai lên nghe ngóng.

Đầu dây bên kia, Quan Ứng Quân im lặng hồi lâu, né tránh vấn đề này, khô khốc nói: "Cậu ấy không trả lời tin nhắn của cháu."

"Ồ." Lý Trường Ngọc nói với Giản Nhược Trầm, "Tiểu Trầm lại đây, Quan sir tìm con."

Quan Ứng Quân khẽ xoa nhẹ ống nghe, có chút căng thẳng.

Giản Nhược Trầm nhìn về phía chiếc điện thoại đặt trên bàn, bình thản hỏi: "Quan thanh tra có chuyện gì quan trọng sao?"

Quan Ứng Quân vừa nghe thấy tiếng xưng hô "Quan thanh tra" này là biết không xong rồi.

Bình thường khi không giận, cậu vẫn gọi hắn là Quan sir.

Hắn cân nhắc một chút, vừa mở miệng: "Hôm đó tôi—"

Lời còn chưa nói hết, Giản Nhược Trầm đã lạnh nhạt ngắt lời: "Anh gọi điện đến là để nhờ tôi đi thẩm vấn nghi phạm trong vụ cảnh sát Thâm Thủy Bộ bị sát hại rồi vứt xác, đúng không?"

Quan Ứng Quân ngẩn người một chút, cũng chỉ chưa đến một giây.

Hắn còn chưa kịp đáp, Giản Nhược Trầm đã dứt khoát dập máy.

Trong ống nghe chỉ còn lại những âm thanh báo bận liên tục.

Tút... tút... tút...

Quan Ứng Quân nhìn màn hình điện thoại, ba giây sau lại bấm gọi lần nữa.

Điện thoại vừa kết nối, hắn còn chưa nói gì, đã có một người xông vào trước cửa đội A tổ trọng án.

Người đó thở hổn hển, báo tin: "Quan sir! Giang Vĩnh Ngôn đã bị bắn chết trong khu vực giam giữ của Sở Cảnh sát Thâm Thủy Bộ trong lúc ra ngoài đi dạo rồi!"


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play