Dù cách một lớp xiêm y mỏng manh, nhưng Phù Nguyệt có thể cảm nhận rõ ràng đầu ngón tay của chàng đang lướt đến nơi nào. Nhìn về phía vị trí mà Quý Ngọc Trạch đang chỉ khiến trái tim nàng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mắn là tâm lý chịu đựng của nàng ngày càng lớn mạnh, nếu không chân nàng chắc chắn sẽ mềm nhũn đến bất động rồi: "Chàng hiện tại, còn dùng da người vẽ tranh sao?"
Ngữ khí không có gì thay đổi quá lớn.
Da người... Hô hấp Quý Ngọc Trạch dao động rất nhỏ, ngón tay dịch đến lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh của Phù Nguyệt, vô thức bóp nhẹ vài cái.
"Không có, bởi vì từ khi tìm kiếm được một tờ giấy vẽ khiến ta rung động không thôi thì ta cảm thấy những tờ giấy vẽ làm từ t·h·i t·h·ể đó đột nhiên trở nên không còn đẹp nữa."
Trong mật thất có lỗ thông gió không biết giấu ở đâu, gió thổi vào nhè nhẹ làm cho ánh nến chập chờn.
Như nỗi sợ hãi 'miễn dịch' dần phát huy tác dụng, dù trực giác mách bảo tờ giấy vẽ khiến đối phương rung động không thôi kia có khả năng là mình, nhưng Phù Nguyệt vẫn rất bình tĩnh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT