Mãi đến khi bị Lâm Uyển kéo ra khỏi phòng hòa giải, Nhậm Lê vẫn không nhịn được liên tục ngoái đầu nhìn lại.
Thật kỳ lạ, cô không ngừng nghĩ trong lòng, Dương Nghệ rõ ràng là nạn nhân, nhưng tại sao mọi người đều đối xử với cô ấy lạnh nhạt, cứ như thể cô ấy mới là người làm sai.
Trên đường về, Nhậm Lê ngồi ở ghế sau xe của Lâm Uyển, cô thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức không muốn suy nghĩ điều gì là đúng hay sai nữa.
Sau đó cô ngủ thiếp đi, khi mở mắt ra lần nữa xe đã dừng lại dưới lầu chung cư.
"Lê Lê, tỉnh dậy đi, về nhà rồi ngủ tiếp." Lâm Uyển đánh thức cô. Nhậm Lê dụi dụi mắt buồn ngủ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, qua lớp kính cô nhìn thấy Lâm Gia Thành đang đứng ở cửa khu nhà.
Cô quay đầu nhìn Lâm Uyển đang đỗ xe phía trước, trong phút chốc vừa nghi ngờ vừa tức giận, muốn một lời giải thích hợp lý: “Mẹ, sao cậu ta lại ở đây?”
Tuy nhiên, Lâm Uyển dường như giả vờ không nghe thấy lời cô nói, tự mình đỗ xe xong, mở cửa xuống xe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play