“Đúng vậy, thôn chúng ta chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như thế này.”
Những người khác cũng đến khuyên nhủ. Phó lão đại tính tình cứng rắn, làm việc hấp tấp, mọi người thực sự sợ anh ta nổi nóng đánh vợ mình bị thương.
Nếu không phải ở nhà mình, Khương Nguyệt còn rất vui khi được xem trò cười nhưng ở nhà mình thì khác, bàn ghế bát đũa đều là mượn, làm hỏng thì đều phải đền tiền.
Bây giờ cô chỉ nghĩ đến tiền, không thể lãng phí một xu nào.
Cô khéo léo nói: “Chị dâu là vì cháu trai, nhất thời hồ đồ, anh cả đừng trách chị ấy nữa.” Quay sang nói với Vương Lệ Bình: “Chị dâu sau này đừng làm như vậy nữa, con muốn ăn thì nói với em, tự nhiên lại khiến người ta cười chê.”
Chú Chín cũng nói: “Vợ lão đại, cô nghe xem, học tập người ta đi! Người lớn như vậy rồi mà toàn làm chuyện mất mặt!”
Trưởng thôn rít một hơi thuốc: “Tiểu Khương tính xem tiền đồ hộp là bao nhiêu, nhà lão đại, đền tiền cho lão tam, đền xong thì về nhà đóng cửa giải quyết với nhau, đừng ở đây mất mặt nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play