Phó Đình Xuyên thấy cô nhìn sang, tưởng cô muốn tiền, khó xử sờ soạng trong túi, chỉ sờ ra được vài tờ tiền giấy.
Thấy anh lúng túng, Khương Nguyệt phì cười: “Nhanh đến giúp tôi xách đồ, chúng ta về nhà nấu cơm thôi!”
Ánh nắng chiếu vào, phác họa một đường viền vàng trên người cô. Phó Đình Xuyên không hiểu, rõ ràng vẫn là cùng một người nhưng một ngày trước, anh còn thấy khuôn mặt này đáng ghét, đến nhìn nhiều một chút cũng muốn nôn. Còn bây giờ, Khương Nguyệt trước mặt ánh mắt sáng ngời, dáng vẻ cười tủm tỉm có chút đáng yêu.
Phó Giang Hà nâng niu sờ bộ quần áo mới trên người, trơn tuột, mềm mại, ấm áp thật. Cảm giác như đang mơ, bồng bềnh không thực.
“Anh, anh véo em một cái!” Phó Giang Hà kéo anh trai: “Chúng ta có quần áo mới rồi à? Ồ... Hôm nay sao cô ta tốt thế!”
Lúc bọn họ bị oan, mụ đàn bà độc ác đó đứng ra bênh vực, còn mua quần áo mới cho bọn họ.
Quần áo đẹp như thế này cậu bé chỉ được mặc một lần, sau khi mẹ mất, bố đột nhiên xuất hiện, đón bọn họ từ quê lên. Bác lãnh đạo tặng cho bọn họ một túi quần áo cũ, những bộ quần áo đó còn rất mới. Nhưng vừa về đến nhà đã bị bà nội lấy mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT