“Em trai tôi bị tuyên án chung thân, cả đời này không có con, ngài phải để lại cho cậu ấy một cọng rễ chứ.”
“Mẹ tôi hàng tháng có lương hưu, đủ để nuôi Bình An đến tuổi trưởng thành, tôi và chồng tôi là bác cả của Bình An, cũng sẽ thương cô bé như con gái ruột.”
Phó Linh sốt ruột: “Thưa thẩm phán, bà lão tính tình không tốt, trước đây thường xuyên ngược đãi tôi và Bình An, ngài không thể để Bình An về đó được. Trương Quang Lượng bạo hành gia đình, bà lão Trương cũng không ít lần động tay.”
Dương Quyên: “Bà lão đã thành ra thế này rồi, sao có thể động tay đánh đứa trẻ được.”
Thẩm phán không nghe lời biện giải của hai người, mà nói: “Trương Quang Lượng bị tước quyền giám hộ, theo lẽ thường thì cha mẹ anh em của anh ta phải nuôi dưỡng đứa trẻ nhưng xét theo tình hình thực tế, nhà họ Trương không thích hợp để nuôi dưỡng Bình An. Người thân bên phía mẹ ruột của Bình An đã mất liên lạc, Bình An tạm thời do trại trẻ mồ côi nhận nuôi.”
Phó Linh không hiểu nổi, rõ ràng cô ấy nguyện ý nuôi dưỡng Bình An, tại sao lại phải đưa Bình An đến trại trẻ mồ côi.
Bà Trương không hài lòng: “Bình An là cháu gái tôi, phải về hầu hạ tôi, phải trả cháu gái cho tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play