Lãnh đạo kéo hai người vào văn phòng, chuyện này không tiện nói bên ngoài.
Đóng cửa lại, ông ấy mới nói: “Năm sau là đến lúc thăng chức rồi, với thâm niên và năng lực của ông Lư, khả năng thăng chức rất lớn, lúc này về hưu, chẳng phải là đùa giỡn sao?”
Lư chính ủy mệt mỏi rõ ràng, ông ấy cười nói: “Tôi đã ở cái tuổi này rồi, sức khỏe không tốt, về hưu sớm dưỡng già không tốt sao? Thăng chức cái gì chứ, cho dù có thể thăng chức thì nửa năm sau cũng nghỉ hưu, chính là chiếm chỗ mà không làm gì, không bằng nhường cho những người trẻ có triển vọng hơn.”
“Thế thì chính chức và phó chức nghỉ hưu có giống nhau không? Không nói đến chế độ đãi ngộ khác nhau, sau này nếu ông có cháu ngoại, khoe với đứa nhỏ về quá khứ của ông, trước tên có phó chức, nghe có hay không?”
Lư chính ủy: “Chuyện này tôi phải chỉnh đốn ông, chính chức và phó chức đều như nhau, đều là vì tổ chức vì đất nước, sao có thể có tâm lý vụ lợi như vậy.”
Lãnh đạo chất chứa một bụng lời muốn nói, bị ông ấy chặn họng, đành phẩy tay: “Tiểu Phó, cậu khuyên ông ấy đi, tôi không nói được.”
Phó Đình Xuyên thấy Lư chính ủy đã quyết, không khuyên nữa: “Chính ủy hẳn có cân nhắc của mình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play