Nhưng sủi cảo thơm quá, cậu chưa từng ăn món gì ngon như vậy.
Cậu bé thậm chí nghĩ, nếu có thể ăn hết bát sủi cảo này rồi chết, cậu cũng cam lòng.
“Anh ơi, phải làm sao đây! Em không muốn chết!”
Phó Tiểu Sơn cố gắng móc miệng em trai nhưng không kịp, trong miệng cậu bé đã chẳng còn gì.
“Anh ơi, đừng lo cho em nữa. Anh chăm sóc tốt cho em gái. Nếu em chết, hãy chôn em ở gốc tường nhà, để em ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh và Tiểu Quả.” Biết chắc mình sẽ chết, Phó Giang Hà tự nhủ thầm rằng, ít nhất cũng được làm một con ma no bụng. Cậu bé cầm đũa và bát ăn ngấu nghiến, bị bỏng lưỡi nhưng vẫn không ngừng lại.
Thơm quá! Cắn một miếng sủi cảo là nước thịt trào ra, mùi thơm ngào ngạt của thịt lợn làm cậu hận không thể nuốt cả lưỡi.
Tiếc rằng mụ đàn bà ác độc này đã bỏ thuốc độc. Nếu không có thuốc độc thì tốt biết bao! Anh trai và em gái cũng có thể ăn sủi cảo thơm ngon này.
Cậu bé vừa khóc vừa ăn hết luôn bát của Phó Tiểu Sơn. Tổng cộng hơn hai mươi chiếc sủi cảo, ăn xong cậu bé ợ to một cái, rồi nằm vật ra trên ghế đẩu nhỏ, ngước nhìn ngọn cây trên đầu mà nước mắt rưng rưng.
Hóa ra no bụng là cảm giác thế này!
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT