Lão Ngô may quần áo cả nửa đời người, hơn nữa mấy chục năm trước đều là may đo riêng, có kinh nghiệm may đo phong phú, rất nhạy bén với vóc dáng và thời trang. Những gì Khương Nguyệt không nghĩ ra được, ông ấy đều nghĩ ra được.
Khương Nguyệt cảm thấy cô như nhặt được bảo vật vậy, bản thiết kế của cô là dựa vào kinh nghiệm mà sao chép và bắt chước, còn lão Ngô thì tự mình nghĩ ra.
“Lão Ngô, chiếc quần này đợi mấy hôm nữa mang đi thử bán, nếu có nhiều người đặt trước thì cũng bắt đầu may.” Khương Nguyệt nói: “Kiểu dáng này do ông thiết kế, đến lúc đó sẽ trả tiền thiết kế riêng cho ông.”
Bây giờ vẫn chưa thể bán, phải tung ra từng sản phẩm một, trước tiên tung quần ống loe ra, đợi mở rộng được đường tiêu thụ, nâng cao độ nhận diện trong giới trẻ, rồi mới bắt đầu tung ra quần ống loe phù hợp với mọi vóc dáng.
Dù sao thì quần ống loe rộng cũng kén dáng, người thấp chân ngắn, hoặc béo một chút, mặc vào trông sẽ rất lùn.
Nhưng quần cạp cao ống loe vừa vặn bù đắp được khuyết điểm này.
Cô hỏi Phương Phương: “Có cách đan hoặc thêu nào đặc biệt không, loại mà người bình thường khó bắt chước ấy, sau này quần áo chúng ta làm sẽ để lại ký hiệu hoa văn chìm ở cạp quần, chứng minh là quần do cửa hàng chúng ta bán ra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play