“Không, không cần đâu.”
Tạ Ái Bình liên tục xua tay, thời buổi này đi ăn cơm nhà người khác còn phải tự mang theo tem phiếu, khẩu phần lương thực của mỗi gia đình đều có hạn, khách ăn thì chủ nhà sẽ phải ăn ít đi, làm gì có ai mời khách như Khương Nguyệt, người ta thật sự mời, họ cũng không tiện ở lại.
Đạo diễn Vương cũng có ý như vậy, bà ấy xua tay: “Không cần đâu, mọi người ăn đi, chúng tôi ra ngoài ăn, chúng ta ăn xong rồi nói chuyện cũng được.” Họ ra ngoài vội quá, quên mang theo tem phiếu, không thể đi ăn cơm tiệm nhưng trên xe vẫn còn mì sợi, lát nữa họ mượn bếp lò nấu mì là được.
Phó Thư Ninh muốn ở lại, không phải vì thèm miếng thịt dê, đồ ăn ở nhà cô ấy không thiếu, chỉ là cô ấy muốn trò chuyện thêm với gia đình này.
Biết đâu là họ hàng, nếu không sao lại giống nhau đến vậy.
Biết đâu bố cô ấy còn có anh trai hoặc em trai ở đây?
Thấy Phó Thư Ninh nhìn Phó Đình Xuyên đến ngây người, Đạo diễn Vương kéo cô ấy một cái: “Thư Ninh?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play