Trong hộp nhôm chỉ còn lại chút nước sốt, Vương Đại Khánh ngay cả nước sốt cũng không tha, dùng ngón tay quẹt sạch sẽ.
Vương Vinh khinh thường nhìn nó: “Như thể tám trăm năm chưa được ăn cơm vậy.”
Vương Đại Khánh phản bác: “Nếu ngày nào cũng được ăn cơm mẹ Giang Hà nấu, bảo tao làm gì cũng được. Tao muốn làm con trai dì ấy.”
Phó Giang Hà cảm thấy khủng hoảng, đá nó một cái: “Cút, không cần mày.”
Bọn họ đã ăn xong, lên đường đến trường, Vương Vinh vừa bước đi, bỗng nhiên nghe thấy có một giọng nói yếu ớt gọi mình.
“Anh ơi, anh ăn bánh không?”
Bình An nhỏ nhắn ngoan ngoãn đứng ở cửa, trên tay cầm một cái bánh đào, sợ sệt nhìn Vương Vinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play