Khi Phó Đình Xuyên đi làm đồ nội thất, anh đã mang về một chiếc gương soi toàn thân, Khương Nguyệt dán nó ở cửa ra vào.
Trong gương, chiếc áo sơ mi nhỏ của Phó Linh vừa vặn tôn lên vòng eo thon thả, chiếc váy cạp cao, nâng cao vòng eo, khiến đôi chân trông vừa dài vừa thẳng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác len màu cà phê, quàng chiếc khăn len màu trắng sữa do cô ấy tự đan, tôn lên làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp dịu dàng.
Cô ấy vẫn chưa quen với dáng vẻ này của mình, trong nền giáo dục mà cô ấy được tiếp nhận, những người phụ nữ đẹp và thích làm đẹp là những người lẳng lơ, nhẹ dạ, là những người phụ nữ hư hỏng trong miệng người khác, nghĩ đến đây, trên má cô ấy thoáng hiện lên một màu đỏ ửng vì xấu hổ.
Bây giờ cô ấy vừa ly hôn đã ăn mặc đẹp, có vẻ như đã trở thành người phụ nữ hư hỏng trong miệng họ rồi.
Khương Nguyệt giúp cô ấy gập phần cổ áo dựng đứng của chiếc áo khoác len xuống,hài lòng kéo cô ấy xoay một vòng, hỏi Bình An: “Mẹ có đẹp không nào?”
Bình An nhìn đến trợn cả mắt, ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ đẹp lắm.”
Tiểu Quả nằm bò trên bàn cầm bánh quy hình con vật ăn, ngây ngô khen theo: “Mẹ đẹp, cô đẹp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT