“Mẹ không nỡ đưa, trưởng thôn nói nếu không nộp ra thì sẽ bắt mẹ vì tội đầu cơ tích trữ, sau chuyện của lão ngũ, bà ấy sợ mất mật, chủ động nộp ra.”
Khương Nguyệt vừa kinh ngạc vừa có chút vui mừng nhưng nghĩ đến số tiền mua vàng của bà nội Phó đáng lẽ phải là tiền ăn của ba đứa trẻ, cô lại không vui nổi.
Cô hỏi: “Thế còn vàng thì sao?”
“Trưởng thôn đã đưa cho tôi cùng với căn nhà để bù vào một nghìn đồng tiền trợ cấp kia.” Phó Đình Xuyên nói: “Tôi không thể để bà ấy không có chỗ ở, không lấy căn nhà, còn trân châu vàng thì tôi để dưới gối đầu giường, cô nhớ cất đi.”
Căn nhà là của Phó Đình Xuyên, anh nói thế nào cũng được.
Lúc này, một gam vàng khoảng một trăm đồng, bảy tám gam thì được bảy tám trăm.
Đợi đến khi khá giả hơn một chút, cô sẽ bù thêm tiền, bù đủ một nghìn, lấy số tiền này mua cho hai anh em một ít tài sản có thể tăng giá, để lại một khoản bảo đảm cho tương lai của chúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play