Khương Nguyệt tức đến nghiến răng nghiến lợi vì vẻ vênh váo của anh ta nhưng cô biết, Vương Tiền bây giờ đã vào đường cùng, chính là chim sợ cành cong, chưa chắc đã làm được chuyện gì.
Cô không muốn chết, càng không muốn Vương Tiền đâm dao vào người cô, như vậy mới thật sự sống không bằng chết.
Vương Tiền kéo cô đi vào những con đường vắng vẻ, đi đến khi trời chạng vạng tối, xung quanh càng lúc càng hoang vu, đã đến rìa huyện.
Dọc theo đường nhựa có một dãy nhà cũ nát, phía sau là sườn đồi hoang vu, không biết nhà nào nuôi lợn ở đây, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi phân nồng nặc.
Vương Tiền đá tung cánh cổng một ngôi nhà, từ trên tường viện đổ xuống một lớp tro bụi.
Khương Nguyệt bị anh ta trói chặt tay chân đẩy vào một căn phòng tối, căn phòng tối om om, bốc mùi phân.
Góc tường co ro một cục đen, thấy bọn họ vào, cục đen ôm đầu lùi ra sau: “Đừng đánh tôi, nhà tôi có tiền, ông tìm mẹ tôi đòi tiền! Tìm bà nội tôi, còn có chú ba tôi, chú ba tôi có rất nhiều tiền, chú ấy còn là quan lớn, nhà chú ấy cũng có trẻ con, ông bắt con của chú ấy đi, thả tôi ra!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play