Phó Linh trông có vẻ tính tình nhu nhược nhưng thực ra trong xương cốt vẫn rất có chính kiến, nếu không cũng không thể bất chấp mọi lời bàn tán, coi con riêng của chồng cũ là Bình An như con gái ruột mà nuôi bên mình.
Cô ấy chỉ là chưa nhận ra rằng, thực ra cô ấy có thể tự quyết định cho bản thân, không cần phải phụ thuộc vào gia đình để chịu sự sắp đặt của người khác.
Ý thức về bản thân cần phải được đánh thức từ từ, không thể vội vàng được.
Những người hiếu kỳ dần tản đi, hiệu trưởng Quách lịch sự xin lỗi họ: “Phó đoàn trưởng, là do phía chúng tôi làm việc sơ suất, thực sự rất xin lỗi, hai đứa trẻ này là con trai của cậu phải không, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị thủ tục nhập học cho các cháu?”
Khương Nguyệt trong lòng vẫn còn ấm ức, giọng điệu lạnh nhạt: “Hiệu trưởng, trẻ con đang trong độ tuổi hình thành nhân cách, ông không thể chỉ chú trọng vào việc học, mà còn phải chú trọng đến giáo dục đạo đức tư tưởng, con nhà chúng tôi từ quê lên, lại nhút nhát không thích nói chuyện, nếu đến trường bị bắt nạt, tôi sẽ không vui đâu.”
Trong nguyên tác, hai anh em học ở chính ngôi trường tiểu học này, lúc nhập học bị hiệu trưởng bắt gặp ăn trộm, suýt bị đuổi học, sau đó nhờ vào mặt mũi của Phó Đình Xuyên mới miễn cưỡng được cho vào học, vì tiếng xấu đồn xa, cộng thêm ngoại hình kém, lại không có ai chống lưng nên bị bọn trẻ trong trường bắt nạt suốt nhiều năm.
“Đồng chí nói đùa rồi, trẻ em là tương lai, là nền tảng của đất nước, chúng tôi đương nhiên sẽ giáo dục toàn diện.” Hiệu trưởng Quách vỗ ngực nói: “Trẻ con nghịch ngợm, va chạm là chuyện khó tránh khỏi, tôi sẽ yêu cầu các giáo viên chú ý nhiều hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play