Khương Nguyệt nói xong liền chạy vào nhà, giục Phó Linh thay bộ quần áo mới vừa sửa chiều nay.
Phó Linh ngượng ngùng: “Chị không đi đâu, chụp ảnh làm gì, lãng phí tiền.”
“Sao lại là lãng phí tiền chứ, chúng ta đâu có thường xuyên chụp, một năm mới chụp một lần. Chị cứ coi như là làm người mẫu cho em, lúc bày hàng bán quần áo, em sẽ treo ảnh chị lên, người khác thấy đẹp như vậy, chẳng phải sẽ đặt hàng ở chỗ chúng ta sao.” Khương Nguyệt khuyên cô ấy.
Phó Linh xấu hổ: “Đừng, mất mặt chết mất, chị xấu như vậy làm sao được, đừng dọa người ta chạy mất!”
Phó Linh không xấu, chỉ là hơi gầy, lại thường xuyên cúi đầu, khom lưng, trông yếu đuối và rụt rè.
Thực ra ngũ quan của cô ấy không giống mấy người nhà bà nội Phó, mắt hạnh môi anh đào, khoé môi cong lên, hơi giống dáng môi cười, trông vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, rất có sức hút. Chỉ cần làm tóc và trang điểm một chút, làm người mẫu thời trang là quá phù hợp.
Cô ấy thực sự không biết gì về nhan sắc của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT