Lư Kiến Quốc có chút ấn tượng về người tên Lữ Tiểu Xuyên này, là tiểu đoàn trưởng đại đội tiên phong, năm ngoái đã từng đạt giải trong cuộc diễn tập toàn quân.
Với sự hiểu biết của Lư Kiến Quốc về đứa cháu gái này, không chừng cô ta đã nói gì đó khó nghe nên mới bị đuổi ra ngoài.
Nếu nói nghiêm trọng thì đó là ảnh hưởng đến đoàn kết quân dân, huống hồ cô ta lại là cháu gái của ông ấy. Còn nói nhẹ thì cũng ảnh hưởng đến danh dự của cấp dưới.
Lư Kiến Quốc không ngồi yên được nữa: “Cháu đi theo chú, mang theo đồ đạc, chúng ta đến nhà họ xin lỗi.”
“Cháu không đi!” Giang Đông Tuyết phẫn nộ: “Rõ ràng là họ làm nhục cháu, tại sao cháu phải xin lỗi! Chú họ có phải sợ người ta nói chú thiên vị người thân không! Chú không thể vì danh dự của mình mà làm khổ cháu! Cô cháu không còn nữa, có phải chú không thương cháu không!”
“Chú họ, đầu cháu bị họ đánh đau quá, không biết có bị chấn động não không, còn buồn nôn nữa. Chú thật nhẫn tâm, cháu thế này rồi mà còn bắt cháu đi xin lỗi. Nếu cô cháu còn sống, không biết sẽ đau lòng cháu thế nào.”
Cô ta vừa khóc vừa nói, Lư Kiến Quốc nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của cô ta cũng rất bất lực. Không biết cô ta giả vờ hay thật sự khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play