Không ngờ, người đầu tiên nói sẽ bảo vệ cô ấy lại là Khương Nguyệt.
Nhưng cô ấy là chị, ở trước mặt em trai em gái kể khổ, cô ấy vẫn hơi không nói nên lời: “Bao nhiêu năm rồi, chị đã quen rồi. Chị không sao. Còn em, thế nào, đã đỡ hơn chưa?” Cô ấy lau nước mắt: “Đình Xuyên nói em vẫn hôn mê bất tỉnh, chị sợ muốn chết! Nhà họ Phó bọn chị có lỗi với em, nợ em quá nhiều! Xin lỗi.”
Khương Nguyệt không thích nghe những lời này: “Chuyện của Phó Lão Ngũ, chị xin lỗi cái gì!”
Cô không thích kiểu vô cớ đổ trách nhiệm lên người mình, giống như cô và một người cùng họ, cùng lớn lên trong một gia đình, cô sẽ trở thành một cộng đồng với người đó, phải vì lỗi lầm của người đó mà cảm thấy tội lỗi, cho dù cô cũng là nạn nhân.
Nghĩ đến đây, Khương Nguyệt quyết định đánh một liều thuốc mạnh, cảm thán: “Phó Lão Ngũ cũng không khá hơn, bị Vương Lệ Bình đâm một nhát, không biết có giữ được mạng không.”
Phó Linh giật mình, sắc mặt tái nhợt: “Chị...chị dâu đâm Tiểu Ngũ?”
Khương Nguyệt: “Đúng vậy, chuyện chiều nay, ngay tại bệnh viện này. Chị đừng có thương xót cậu ta, nếu cậu ta không động đến ý nghĩ điên rồ đó thì Đại Tráng sao có thể bị bắt mất? Đâm một nhát còn nhẹ cho cậu ta!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT