"Cô!" Văn Huyên lập tức nổi giận, cười lạnh nói: "Tôi đã biết trước phu nhân sẽ nói như vậy, nên tôi đã đi bệnh viện làm giám định cha con, cô đã không tin vậy thì tự mình xem cho rõ." 
"Không cần, tôi đã nói rồi cô đi tìm Ân Nhược Tức đi." Thường Mỹ đẩy mấy tờ giấy trắng chói mắt kia ra, thần sắc như thường.
"Cô là không dám nhìn chứ gì? Sợ rằng đến khi nhìn thấy, cô sẽ không thể giữ được bình tĩnh như vầy nữa đâu." Văn Huyên hoàn toàn không nghĩ tới Thường Mỹ lại giữ nguyên thái độ thế này, một lòng dùng từ ngữ chọc giận cô ta, nếu như cô ta có thể ra tay thì mình liền có thể nhân đây diễn vai yếu thế với Ân Nhược Tức.
"Cô gái này, cô quá không biết xấu hổ, làm người không thể vô sỉ như vậy!" A Xuân đứng ở một bên không nhịn được nữa lên tiếng, cô vốn có tính tình nóng nảy, nói chuyện hết sức trực tiếp.
"Cô là ai, một bảo mẫu thấp hèn lại dám nói chuyện với tôi như vậy!" Văn Huyên giận dữ đứng lên.
"Đúng vậy, tôi là bảo mẫu thấp hèn nhưng tôi cũng sẽ không làm ra hành vi hạ tiện như cô vậy, cô mắt mù lại dám tới đây ra oai! Phu nhân tôi tính tình tốt không thèm so đo với cô, còn tôi đây thì không được tốt tính như vậy, cô lập tức cút ra ngoài cho tôi!" A Xuân vừa nói vừa cầm lấy đôi giày ở cạnh cửa giơ lên, lớn tiếng nói: "Cô cút ra ngoài!"
Văn Huyên sợ hết hồn, tự biết ở lâu cũng vô ích, cầm tờ giấy bị ném ở trên bàn lên, vội vã rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play