Nghe thấy âm thanh Sở Vân Tụ, Hà Khúc tức khắc như tìm được người tâm phúc, sau đó tiếp nhận cái ly, miễn cưỡng cười cười: "A, được, vậy tớ mang về phòng uống."
Tuy rằng không thể trực tiếp nhìn Hà Khúc uống hết sữa bò, trong lòng Cốc Sướng có chút sốt ruột, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng chọc cho Hà Khúc nghi ngờ, chỉ có thể gật gật đầu, cười nói: "Được, nếu cậu cảm thấy uống ngon, nhất định phải nói cho tớ, tớ lần sau sẽ mua nhiều hơn."
Hà Khúc cũng không muốn nhiều lời gì, chỉ có thể lung tung gật gật đầu, sau đó liền bưng sữa bò vào phòng.
Tiến vào phòng, Hà Khúc vội vàng đặt ly sữa bò ra rất xa, sau đó khóa trái cửa phòng lại, súc ở tận cùng bên trong một góc, nhỏ giọng báo cảnh sát.
Chờ tắt điện thoại, Hà Khúc chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, không nhịn được hỏi: "Chủ bá…… cậu ấy muốn hạ thuốc mê cho tôi sao? Nhưng, vì sao?"
Sở Vân Tụ nhìn sắc mặt tái nhợt của Hà Khúc không nhịn được thở dài: "Thuốc mê này, không phải cô ấy hạ, nhưng cô ấy biết trong sữa bò có thuốc mê."
"Cô có biết vì sao bạn thân cô sáng sớm hôm nay đã ra cửa không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play