Thời Kiến Hạ đỡ lấy cái mông nhỏ mềm mại của Phỉ Phỉ, vỗ nhẹ, khiến nó vui vẻ vẫy đuôi qua lại, cái đầu nhỏ cứ dụi vào cổ cô, cứ như thể đã tám trăm năm không gặp, muốn được ôm hôn, cưng nựng.
Cô thấy buồn cười, bình thường chắc chắn sẽ không chiều chuộng, nhưng lần này cục bông làm nũng đã lập công lớn, nên cũng mặc kệ nó.
Đợi cơn làm nũng qua đi, Thời Kiến Hạ mới có cơ hội quan sát Phỉ Phỉ sau khi lên cấp.
Cái bụng tròn vo của nó đã xẹp hẳn, trở lại thành cục bông trắng như ban đầu, nhưng khuôn mặt nhỏ và tứ chi rõ ràng béo lên rất nhiều, bộ lông cũng bóng mượt hơn, ai nhìn cũng phải khen một câu nuôi tốt.
Khác với trước đó một chút là, chỏm lông trắng xinh đẹp trên trán nó từ đuôi đến gốc chuyển dần sang màu vàng nhạt, trong đôi mắt đen láy cũng có ánh vàng nhạt ẩn hiện, tự dưng có thêm vẻ tôn quý khiến người ta không dám coi thường.
Phỉ Phỉ cảm thấy cô đang dùng ngón tay nghịch chỏm lông trắng chuyển vàng trên trán mình, liền há miệng, kêu một tiếng “meo~” còn hơi vụng về.
Động tác trên tay Thời Kiến Hạ dừng lại, lập tức giữ hai chân trước của Phỉ Phỉ, đưa nó lên trước mặt, kinh ngạc nói: “Nhóc con! Vừa rồi con kêu phải không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT