La Tịnh Dao thở hổn hển, chỉ cảm thấy họng súng đang dí sát vào thái dương vừa lạnh lẽo vừa nóng rực.
Ở phía đối diện, ngoài Lâm Gia Phàm vẫn giữ được bình tĩnh, các thành viên của Tổ Điều Tra Đặc Biệt đều mang vẻ mặt đầy căng thẳng và nôn nóng.
Họ căm ghét cảm giác vô lực này đến tận xương tủy. Nơi đây là giữa đại dương mênh mông, mà ngay từ đầu, để phòng ngừa bất trắc trong nhiệm vụ nằm vùng, họ gần như không mang theo đủ súng ống, đấy còn chưa kể đến các thiết bị hỗ trợ khác.
Nếu đây là trên đất liền, e rằng tay súng bắn tỉa đã cho đầu của Ngô Cao Phi nổ tung từ lâu rồi, chứ cũng chẳng để anh ta tự do khua môi múa mép thế này.
“Thả tôi và anh ta đi đi, cảnh sát Lâm.” Đúng lúc cảnh sát còn đang phân vân, La Tịnh Dao lên tiếng, giọng nói của cô khàn đặc vì dây thanh quản bị chèn ép.
Lâm Gia Phàm nhíu mày phản đối. Gã có súng, lại là một kẻ giết người không chớp mắt. Ai mà biết nếu để cả hai đi, kết cục sẽ ra sao?
“Cảnh sát Lâm, tôi không muốn chết, tôi muốn sống.” La Tịnh Dao nhận ra sự do dự của anh, ngay sau đó cô lại nói tiếp một câu như là van xin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT