“Lẽ nào đây là thư Hoàng Quốc Tuấn viết cho Vương Quế Phân trước khi chết sao?” Quách Chấn không cam tâm, tiếp tục lật xem kỹ hơn, rồi lắc đầu: “Ngày ghi cuối thư rơi đúng vào năm nay. Không lẽ Hoàng Quốc Tuấn thực sự đội mồ sống lại? Xem ra kẻ mô phỏng này đúng là bắt chước đến triệt để, đến cả mẹ người ta cũng không buông tha.”
Lúc này Phan Xướng mới thở phào nhẹ nhõm: “May mà Vương Quế Phân chỉ chăm chăm lợi dụng dư luận để ‘minh oan’ cho con trai mình chứ không bị mấy tờ báo lá cải dỗ ngọt mà tung ra những lá thư này. Nếu không, có tổ chức thêm bao nhiêu buổi họp báo cũng chẳng thể xóa tan được tin đồn giết người do quỷ hồn gây ra!”
“Vương Quế Phân là một kẻ cực kỳ tham tiền, việc bà ta không công khai những lá thư này là điều dễ hiểu.” Lâm Gia Phàm bày tỏ suy nghĩ của mình.
Chỉ riêng việc nhận được những lá thư này mà không báo cảnh sát, cũng đủ cho thấy sự toan tính của bà ta. Hẳn là trong đầu Vương Quế Phân chỉ nghĩ làm thế nào để kiếm lợi từ những chuyện kỳ quái như thế này. Vì vậy, khi xác nhận nội dung trong thư về các vụ án là hoàn toàn chính xác, bà ta lập tức đến Cục Công An để gây náo loạn, thậm chí còn lớn tiếng đòi bồi thường năm triệu nhân dân tệ.
“Các cậu nhìn xem, lá thư này đề ngày 3 tháng 9, đúng ngày xảy ra vụ án mô phỏng giết người đầu tiên. Trong thư, người viết đã thừa nhận tội ác của mình, đồng thời tuyên bố rằng đây là công việc mà mình chưa hoàn thành trước đó.”
“Tuy nhiên, vì cảnh sát đã giữ kín một số tình tiết chính ngay từ đầu nên trước khi xác định được nội dung trong thư có phải thật hay không, Vương Quế Phân không dám manh động.”
“Cho đến tối ngày 8 tháng 9, một số phương tiện truyền thông đã không tuân thủ thỏa thuận mà tiết lộ một phần tình tiết vụ án trong bài báo của mình. Thêm vào đó, vào ngày 9 tháng 9… chính là ngày hôm qua, bà ta nhận được lá thư mới nhất. Trong thư, hung thủ một lần nữa thừa nhận rằng mình đã gây án, thậm chí còn đề cập sơ lược về vị trí hiện trường. Điều này đã khiến Vương Quế Phân hoàn toàn hạ quyết tâm đến cục cảnh sát để gây náo loạn một trận.”
Nghe xong từng lời phân tích của Lâm Gia Phàm, Quách Chấn và Phan Xướng không khỏi há hốc miệng, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt của họ.
“Bà ta không sợ người viết thư là một kẻ biến thái sao? Chỉ cần gọi mẹ vài tiếng là tin đó là con ruột mình rồi à? Đổi lại là người bình thường, nếu gặp phải chuyện này thì chắc chắn việc đầu tiên là báo cảnh sát chứ? Tệ hơn nữa thì cũng phải bỏ tiền mời thầy cúng về trừ tà mới đúng!” Lời lẽ của Phan Xướng tuy thô nhưng về lý lại không sai, khuôn mặt gầy gò của cô ấy tràn đầy sự khinh bỉ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play