Thiếu gia nhà giàu cũng không lớn tuổi lắm, cũng chỉ chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, không biết là bị nắng gắt giữa trưa chiếu hay bị tức giận mà mặt đỏ bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêm Quan Thương.

Thế nhưng người đàn ông đeo kính râm, dường như hoàn toàn chẳng thèm để ý.

Thiếu gia nhà giàu tức mức cứ nghiến răng, mẹ nó.

Dắt dây xích chó định tiến lên, Tô Chiết thấy vậy thì trong lòng giật nảy, vội vàng cản đối phương lại.

"Tiên sinh đừng kích động."

"Không kích động cái gì? Anh ta rõ ràng là đang khinh thường tôi."

Tô Chiết cười nói: "Làm sao mà như vậy được?"

Thiếu gia nhà giàu giơ tay chỉ vào Diêm Quan Thương: "Anh ta nói chuyện với tôi mà không thèm nhìn tôi, lại quay ra nói với không khí bên cạnh."

Tô Chiết:…

Không, không phải ngài ấy khinh thường cậu, mà là không nhìn thấy cậu.

Nhưng dù sao thì cũng không thể để hai người xảy ra xung đột, Tô Chiết kẹp ở giữa nói với thiếu gia nhà giàu: "Tiên sinh, cậu bớt giận trước đã."

Giọng nói cố ý được điều chỉnh nghe đến mức tâm tình thiếu gia nhà giàu thư thái, đừng nói lúc đầu nghe có chút khó chịu, giờ càng nghe lại càng nghiện.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mặc dù đối phương đeo kính râm và đội mũ chỉ có thể nhìn thấy rõ nửa khuôn mặt dưới, nhưng đối phương có dáng người cao ráo, eo thon chân dài, không cần nhìn mặt cũng biết là người đẹp người đẹp nết.

Tô Chiết nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán thiếu gia nhà giàu: "Tiên sinh, bây giờ đang giữa trưa nắng nóng, cậu mau dắt chó về đi."

Thiếu gia nhà giàu mím môi, cũng biết quan tâm người khác ra phết.

"Được rồi." Nói xong lại nhìn Tô Chiết một cái: "Tôi nể mặt anh nên mới không tính toán với anh ta."

"Cái tính tình thối hoắc như vậy của anh ta chắc chẳng ai chịu nổi đâu, nếu sau này anh không làm nữa thì nhớ tới tìm tôi."

Tô Chiết thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như tiễn được ông tổ này đi rồi.

Ai ngờ ngay sau đó lại nghe thấy người đàn ông phía sau lạnh lùng nói: "Thượng bất chính, hạ tất loạn*."

(*) Khi người trên không liêm chính, không ngay thẳng thì sẽ dẫn đến tình trạng rối ren, loạn lạc ở người dưới. 

Tô Chiết:…

Cho đến khi chiến tranh thế giới thứ ba kết thúc, hai người một chó mới có thể quay về nhà, thế nhưng suốt đường đi, Diêm Quan Thương dắt chó đi trước, đen mặt không nói một lời, cũng không biết đang giở trò giận dỗi bọ xít gì.

Tô Chiết bị bỏ lại một quãng xa vội vàng bước nhanh hơn.

"Tiên sinh."

Diêm Quan Thương đen mặt không đáp.

Tô Chiết sốt ruột: "Tiên sinh!"

Diêm Quan Thương mất kiên nhẫn: "Chuyện gì!"

"Ngài đi quá nhà mất rồi."

Diêm Quan Thương:…

Sau khi vào nhà tháo dây xích chó, việc đầu tiên bé lông vàng làm là lao đi uống nước.

Diêm Quan Thương đen mặt ngồi trong phòng khách, Tô Chiết cầm hai ly nước mang đến.

"Tiên sinh, uống nước không?"

"Không uống."

Tô Chiết: "Uống đi, chó còn khát kìa."

Diêm Quan Thương:…

Cuối cùng người đàn ông nhận lấy nước, mấy ngụm đã uống sạch, Tô Chiết cầm lại ly.

"Cậu định đi đến chỗ tên nhóc kia à?"

Tô Chiết sững người, có chút khó hiểu nhìn Diêm Quan Thương.

"Cái gì?" Mãi mới phản ứng được đối phương đang nói đến thiếu gia nhà giàu lúc nãy.

Tô Chiết: "Không mà."

"Vậy sao vừa nãy cậu không từ chối?"

"Bởi vì không coi là thật."

Nói xong, chính Tô Chiết cũng muốn tự vỗ tay cho mình, điểm tuyệt đối giao tiếp xã hội!

Sau đó tiếp tục nói: "Tiên sinh, tôi là người cực kỳ có nguyên tắc, một nhà không thờ hai chủ."

"Huống chi lúc trước tôi biết là tiên sinh cần người chăm sóc nên mới đến, nếu đối phương không phải tiên sinh thì tôi sẽ không nhận lời."

Diêm Quan Thương hừ lạnh một tiếng: "Coi như cậu biết điều."

Cảm giác bị người khác nhòm ngó đồ của mình khiến người đàn ông cực kỳ khó chịu, cho dù đối phương không thọc gậy bánh xe, anh cũng có ý định đuổi người đi, nhưng chỉ cần người còn ở chỗ anh một ngày thì sẽ không để bất kỳ ai nhớ thương.

Nói xong thì đứng dậy quay về tầng ba, Tô Chiết thấy người rời đi thì cũng quay về phòng tắm rửa thay quần áo, lấy điện thoại ra xem lịch, phát hiện ngày kia chính là Tết Đoan Ngọ.

Mở danh bạ gọi một cuộc điện thoại.

Chuông vừa reo chưa bao lâu đã được bắt máy.

"Tiểu Chiết."

Tô Chiết: "Mẹ."

"Sao thế? Có việc gì à?"

Tô Chiết mở lời: "Mẹ, năm nay con bận việc, Đoan Ngọ không về được rồi."

"À, vậy à."

Tô Chiết mím môi, trong mắt hiện lên chút áy náy: "Mẹ có cần gì không, con mua xong rồi gửi về cho mẹ."

"Không cần, không cần, mẹ không thiếu gì cả, con cứ giữ lấy mà dùng, đừng gửi tiền cho mẹ, mẹ đủ dùng mà."

Tô Chiết không trả lời mà đổi chủ đề: "Ông ta vẫn đến gây phiền phức sao?"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây: "Hôm qua có đến một lần, nhưng đúng lúc em trai con về, ông ta không dám làm gì."

Ông ta trong miệng Tô Chiết không phải ai khác, mà chính là ba ruột của cậu, nhưng thực tế có hay không cũng chẳng khác gì nhau.

Năm Tô Chiết vừa lên cấp ba, người đàn ông đó ngoại tình bên ngoài, cuỗm hết tài sản trong nhà chạy theo bồ nhí, gia cảnh nghèo khó, ngoài việc đồng áng, mẹ còn phải đi làm thời vụ cho người ta để kiếm tiền nuôi sống hai đứa con trai, một đứa lớp 9, một đứa lớp 10, đều là lúc cần dùng đến tiền.

Hai đứa con trai đều phấn đấu, lần lượt thi đỗ vào trường danh tiếng, một người học y một người học kinh tế, tương lai đầy hứa hẹn.

Thế nhưng vào năm thứ hai Tô Chiết đi làm, người ba bỏ vợ bỏ con xưa kia quay về, mở miệng đòi một khoản tiền, không đưa thì đập phá khắp nhà, khi đó Tô Chiết tức giận đến mức đánh nhau một trận với ông ta, sau đó báo cảnh sát, nhưng vì ba mẹ chưa ly hôn, thuộc về diện tranh chấp gia đình nên nhân viên chức năng cũng chỉ cảnh cáo miệng với người đàn ông đó.

Sau đó ông ta càng quấy rối trắng trợn hơn, Tô Chiết đi làm được bốn năm, có chút tiền tiết kiệm nên đã vay mua một căn nhà trong thành phố cho mẹ, nhưng do không phải là căn hộ hoàn thiện nên phải chờ một hai năm nữa mới có thể dọn vào. 

Tô Chiết đưa tay xoa ấn đường: "Nếu ông ta còn đến nữa thì mẹ cứ báo cảnh sát, đợi khi nào có thời gian con sẽ về một chuyến." 

Còn chưa dặn dò xong, đầu dây bên kia đã đổi giọng khác: "Anh!" 

Tô Chiết: "Chuyện gì?" 

Tô Đản nhỏ hơn Tô Chiết một tuổi, hiện giờ đang học liên thông thạc sĩ tiến sĩ y khoa, vẫn chưa tốt nghiệp: "Tết Đoan Ngọ anh không về nhà à?" 

"Ừ." 

"Thế tháng tám anh có về không?" 

"Chắc cũng không về được." 

"Hả?" 

Một tiếng thở dài thất vọng truyền tới, sau đó chỉ nghe thấy Tô Đản cười não nề nói: "Đều bận hết, bận... Bận chút cũng tốt mà." 

Tô Chiết ngẩn người, không ngờ thằng nhóc này cũng có lương tâm, đang định lên tiếng hỏi xem đối phương có đủ tiền tiêu không, ngay giây tiếp theo đã nghe thấy đối phương đau đớn gào lên: "Mấy mẫu ngô kia kìa, không có anh, em sống sao nổi!!" 

Tô Chiết:… 

Đúng là người con hiếu thảo. 

"Đúng rồi, anh, nói với anh chuyện này." 

"Chuyện gì?" 

"Mẹ hỏi em gần đây anh có qua lại với ai không, em nói không biết, nhưng xem ý của mẹ thì có vẻ muốn làm mối cho anh." 

Sau khi Tô Chiết nghe xong thì có chút đau đầu xoa ấn đường: "Em bảo với mẹ là anh tạm thời chưa có ý định đó." 

"Nhưng năm ngoái và năm kia anh cũng nói vậy mà." 

"Năm nay không được nói tiếp à?" 

Tô Đản đáp: "Quá tam ba bận." 

Tô Chiết:… 

Nhất thời Tô Chiết cũng không nghĩ ra được cái cớ nào khác, do ảnh hưởng của gia đình, cậu không hề có chút khao khát nào về phương diện tình yêu và lập gia đình, trong mắt cậu, cuộc hôn nhân của ba mẹ chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của hạnh phúc. 

Từ chối cũng có thể nói là bài xích. 

"Em cứ nói là anh có người yêu rồi." 

Tô Đản sững sờ: "Như thế chẳng phải là nói dối sao! Em với mẹ của chúng ta là mẹ con nhiều năm, làm sao có thể lừa mẹ được! Em là người như vậy sao?" 

"Năm trăm." 

"Nhưng vì sự hòa thuận giữa anh và mẹ, gia đình hạnh phúc, em sẵn lòng làm người ác này." Tô Đản tự cảm động: "Đây gọi là hy sinh cái tôi nhỏ, thành toàn cái tôi lớn." 

Tô Chiết:… 

Em mau im miệng đi. 

Cuối cùng cậu qua loa vài câu rồi cúp máy. 

Tết Đoan Ngọ, trời vừa sáng Tô Chiết đã ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi phòng, lúc vào bếp định lấy phần ăn của mình thì thấy dì nấu cơm đang chuẩn bị nguyên liệu gói bánh chưng. 

Liếc qua một lượt, nguyên liệu còn rất phong phú. 

Tô Chiết lễ phép chào hỏi: "Dì ạ, chào buổi sáng." 

Dì nấu cơm quay lại, nhìn thấy Tô Chiết thì trên mặt lập tức nở nụ cười: "Tiểu Tô à, chào buổi sáng, bữa sáng của cậu ở kia." 

Nói rồi còn chỉ cho cậu, nhưng ánh mắt của đối phương lại rơi vào nguyên liệu trên bàn. 

Dì nấu cơm cười nói: "Hôm nay chẳng phải là Tết Đoan Ngọ sao, tôi định gói vài cái bánh chưng mặn cho tiên sinh ăn." 

Tô Chiết nghe vậy thì im lặng giây lát: "Vậy ạ." 

Rõ ràng dì nấu cơm cũng không biết chuyện Diêm Quan Thương thích ăn đồ ngọt, xem ra cái lọ muối nhỏ kia vẫn luôn là Diêm Quan Thương tự kiểm tra xem còn đường không, hết thì tự thêm vào.  ( truyện trên app t.y.t )

Ánh mắt Tô Chiết rơi vào những nguyên liệu đó, nếu cho đường vào bánh chưng mặn, mùi vị chắc cũng không ổn lắm. 

"Dì ơi." 

"Sao vậy?" 

Tô Chiết do dự một chút: "Một lát nữa khi gói, dì gọi cháu với được không?" 

Dì nấu cơm ngạc nhiên. 

Tô Chiết nhìn đối phương, trên gương mặt tuấn tú trong trẻo mang theo vẻ khẩn cầu: "Thật ra cháu không biết gói bánh chưng, vẫn luôn muốn học."

Dì nấu cơm không nghĩ ngợi mà đồng ý ngay: "Được, lát nữa lúc gói thì tôi sẽ gọi cậu." 

Trên mặt Tô Chiết vẫn giữ nụ cười nho nhã như thường, sau đó vội vàng về phòng lấy vài gói trà dưỡng sinh cậu hay pha, moi lấy táo đỏ bên trong. 

Uống ít đi một chút thời uống ít đi một chút thôi. 

Dù sao cũng là cậu nuôi, khổ ai cũng không thể khổ con cháu được. 

Tô Chiết âm thầm lắc đầu, đột nhiên thấy vai mình uy nghiêm vững chãi hơn, nếu được tham gia lễ vinh danh một trăm người cảm động Trung Quốc, nói thế nào cậu cũng phải đứng hạng chín mươi chín. 

Vẫn nên khiêm tốn. 

Buổi sáng khi Diêm Quan Thương đang ngồi ở phòng khách nghe TV, dì nấu cơm đến gọi Tô Chiết. 

Tô Chiết đáp lời đứng dậy. 

"Đi làm gì thế?" 

Tô Chiết nhìn người đàn ông một cái: 

"Đi gói bánh chưng, tiên sinh muốn đi không?" 

Diêm Quan Thương từ chối thẳng thừng: "Không đi." 

Tô Chiết cũng không ép, trong túi giấu táo đỏ vừa móc ra rồi vào bếp tìm dì nấu cơm. 

Dì nấu cơm hướng dẫn 1:1, vừa dạy vừa làm. 

Hai mươi phút sau, Tô Chiết nhìn bánh chưng đủ hình đủ dáng trong đĩa, rơi vào trầm mặc. 

Rõ ràng bánh chưng cậu gói khác với bánh chưng bình thường một chút xíu. 

Chủ yếu kém ở chỗ, thả xuống sông có lẽ Khuất Nguyên cũng không nhận ra. 

Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận bánh cậu gói vẫn là bánh chưng! 

Vì nguyên liệu làm bánh chưng ngọt có hạn, Tô Chiết chỉ gói được một cái, sợ không đủ ngọt nên còn cho thêm ít đường đỏ vào trong. 

Dì nấu cơm thấy vậy thì kinh ngạc nói: "Tiểu Tô, sao cậu còn cho đường vào bánh chưng thế?" 

Tô Chiết giải thích: "Nhà cháu luôn ăn bánh chưng ngọt, cháu nghĩ có lẽ tiên sinh chưa từng ăn, nên muốn gói cho ngài ấy nếm thử." 

"Tiểu Tô có lòng quá." 

Tô Chiết cười gượng, bánh chưng ngọt bình thường là bánh trắng chấm đường, nhưng vì giữ thể diện cho đứa cháu ngoại nuôi, cậu cho đường vào trong. 

Dù bề ngoài bánh chưng Tô Chiết gói trông chẳng ra sao, nhưng cuối cùng vẫn được đem đi luộc cùng những chiếc bánh chưng khác. 

Hơn bốn mươi phút sau, Tô Chiết ngửi thấy mùi thơm của lá dong thì đi vào bếp định xem thử, bé lông vàng cũng háo hức lắc lư đi theo sau cậu.

Tô Chiết giúp dì nấu cơm vớt bánh chưng đã luộc chín ra khỏi nồi, sau đó chọn ra cái mình gói đong đưa trước mặt bé lông vàng. 

"Con zai, ăn không?" 

Nhìn chiếc bánh chưng hình như đã biến dạng kia, bé lông vàng quay đầu bỏ đi. 

Tô Chiết:… 

Chó cũng không thèm. 

Tô Chiết lặng lẽ quay đầu, quan sát nhân sĩ tật nguyền ở phòng khách. 

Chó không ăn, anh ăn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play