Hai người dắt chú chó lông vàng về nhà, dù Tô Chiết đã nỗ lực tiêu diệt một kẻ địch, nhưng trên cánh tay rắn chắc của Diêm Quan Thương vẫn bị muỗi đốt đầy những vết sưng đỏ.
Lúc ở ngoài gió thổi mát mẻ không cảm thấy gì, nhưng về nhà chưa lâu, người đàn ông đã thấy ngứa không chịu nổi, giơ tay lên gãi.
Khi Tô Chiết thay đồ xong quay lại, cánh tay của Diêm Quan Thương đã đỏ bừng cả mảng lớn.
Tô Chiết nhướng mày, lập tức nhào tới bên cạnh Diêm Quan Thương: "Tiên sinh, tay ngài sao thế này?!"
Giọng điệu khoa trương cộng thêm vẻ mặt hoảng loạn khiến người ta cứ ngỡ cánh tay anh đã bị gãy.
"Tiên sinh, không được gãi nữa, hai cánh tay của ngài đỏ hết cả rồi."
Giọng điệu Diêm Quan Thương thản nhiên: "Tôi chỉ gãi một tay thôi."
Vừa nói, anh chỉ vào cánh tay phải của mình.
Tô Chiết nghi ngờ: "Thế sao cánh tay trái của ngài cũng đỏ?"
Khuôn mặt Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Trong lòng cậu không tự hiểu sao?"
Tô Chiết:...
À, là vết đập muỗi của cậu vừa nãy.
Nhìn cánh tay của người đàn ông bị gãi đến đỏ ửng, Tô Chiết cúi xuống quan sát kỹ, rồi nói: "Tiên sinh, sao ngài lại bị muỗi đốt nhiều thế này?"
Diêm Quan Thương: "Cậu không bị sao?"
Tô Chiết nhìn qua người mình, chẳng thấy vết muỗi đốt nào.
Thành thật đáp: "Không có."
Diêm Quan Thương cảm thấy bất bình: "Tại sao chỉ có tôi bị?"
Tô Chiết lóe lên linh cảm: "Có lẽ là do muỗi thiên vị ngài hơn tôi."
Diêm Quan Thương:...
Không cần cũng được.
Muỗi đốt làm những vết sưng trên tay Diêm Quan Thương nổi lên rất to, Tô Chiết nhìn một lúc mà thấy ngứa tay, dù sao thì bản năng của loài người là muốn dùng móng tay bấm một dấu thập trên vết muỗi đốt.
Nhưng nếu làm vậy, chắc chắn sẽ khiến đối phương nổi giận.
Sau bao năm quen biết, Tô Chiết biết rõ Diêm Quan Thương rất ghét bị người khác động chạm, ngoài những cái bắt tay xã giao không thể tránh trong giới kinh doanh, ngay cả những cái ôm đơn giản anh cũng không thích, lười đáp lại.
Nhưng với địa vị hiện tại, dù không cần tỏ ra thân thiện thì cũng chẳng ai dám nói gì anh.
Hầu hết các lần giúp đỡ trước đây, Tô Chiết đều cố tình cách lớp áo để chạm vào anh, nhưng điều đó rõ ràng cũng khiến Diêm Quan Thương không thoải mái.
Vì thế, vừa nãy khi ra ngoài, Tô Chiết vừa giúp anh chỉnh kính mát và mũ xong là lập tức thu tay lại.
Dẹp bỏ ý nghĩ trong đầu, Tô Chiết thấy người đàn ông ngứa ngáy khó chịu, liền đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó, cậu lục tủ thuốc, sau đó xuống tầng một vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn không tìm được, cuối cùng, cậu tìm đến dì giúp việc.
Tô Chiết vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: "Dì ơi, dì có bận không?"
Dì giúp việc cười đáp: "Không bận, Tiểu Tô có việc gì vậy?"
Tô Chiết không vòng vo: "Tiên sinh bị muỗi đốt nhiều quá, trong nhà có tinh dầu trị muỗi đốt không ạ?"
Dì giúp việc sững lại, rồi đáp: "Không có, tiên sinh không dùng thứ đó."
Tô Chiết thắc mắc: "Là do không thích mùi của nó ạ?"
"Không phải, tiên sinh chưa bao giờ dùng, nghĩ rằng nó không đủ cao cấp."
Tô Chiết:...
Đúng là chỉ có anh.
Sau khi dì giúp việc rời đi, Tô Chiết đặt hàng tinh dầu trị muỗi đốt trên ứng dụng giao hàng.
Vì khu dân cư không cho phép giao hàng trực tiếp vào, cậu còn phải ra ngoài lấy, khi trở về, cậu thấy một số vết trên cánh tay Diêm Quan Thương đã bị gãi đến mức xuất hiện những đốm đỏ li ti.
"Tiên sinh, hãy bôi ít thuốc lên đi, chắc sẽ đỡ hơn đó."
"Thuốc gì?"
Tô Chiết không nói thẳng: "Là loại thuốc giảm ngứa do côn trùng đốt."
Nói rồi, cậu xin dì giúp việc một chiếc khăn nhỏ, thấm tinh dầu trị muỗi đốt rồi định giúp Diêm Quan Thương thoa lên.
Chưa kịp hành động, người đàn ông đã lấy khăn từ tay cậu, tự mình thoa.
Mùi bạc hà mát lạnh xộc vào mũi, dù hơi nồng nhưng sau khi thoa lên, quả thực có chút hiệu quả.
Tô Chiết hỏi: "Tiên sinh, cảm giác thế nào, còn ngứa không?"
"Cũng tạm." Diêm Quan Thương thản nhiên hỏi: "Hãng gì thế?"
Tô Chiết mỉm cười: "Là thương hiệu quốc dân lâu đời, doanh nhân như ngài chắc không chú ý đến những thứ này."
"Gọi là gì?"
Tô Chiết: "Six God.*"
(*) Hãng tinh dầu trị muỗi đốt quốc dân của Trung Quốc tên là Lục Thần.
Chưa từng nghe.
Diêm Quan Thương không nói gì thêm, sau khi bôi tinh dầu trị muỗi đốt, anh trở về phòng.
Tô Chiết nhìn đồng hồ, thấy đã muộn, cũng trở về tầng hai chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vài ngày nữa là Tết Đoan Ngọ, năm nay có lẽ vẫn như mọi năm, không thể về nhà, đến lúc đó, cậu sẽ gọi điện cho gia đình.
Một ngày mệt mỏi, Tô Chiết từ phòng tắm bước ra, như con cá khô nằm dài trên giường, ánh sáng từ trần nhà làm cậu thấy chói mắt, trong lòng lại nghĩ về vấn đề mắt của Diêm Quan Thương, không biết đến khi nào mới khỏi.
Sáng hôm sau, Tô Chiết bị ánh sáng len qua rèm cửa làm tỉnh giấc, xuống lầu, không thấy ai ở phòng khách, cậu liền đi đến phòng ăn.
Người đàn ông lúc này đang mặc đồ ở nhà màu tối, ngồi tại bàn ăn sáng, trên bàn có nhiều món, nhưng trước mặt anh chỉ là trứng ốp la, thịt xông khói và cháo trắng đơn giản.
Diêm Quan Thương ăn vài miếng rồi dừng lại, đưa tay mò trong ngăn bàn, chẳng bao lâu, anh lấy ra một lọ gia vị nhỏ.
Chiếc lọ đã để ở đó mấy ngày, Tô Chiết nhìn thấy nhưng không biết bên trong là gì do chai không phải trong suốt.
Chỉ thấy đôi tay thon dài của Diêm Quan Thương vặn nắp, rồi rắc thứ trong lọ lên trứng, thịt xông khói, thậm chí cả cháo trắng.
"Tiên sinh, cần tôi giúp gì không?"
Câu hỏi bất ngờ của Tô Chiết khiến bàn tay cầm lọ gia vị của Diêm Quan Thương khựng lại, rõ ràng anh không để ý thấy Tô Chiết đã tới từ lúc nào, giọng nói lạnh lùng: "Không cần."
Tô Chiết tò mò nhìn lọ gia vị trong tay anh: "Tiên sinh, ngài đang rắc gì thế?"
Giọng Diêm Quan Thương bình tĩnh: "Muối."
Tô Chiết hiểu ra, định đi vào bếp thì gặp dì giúp việc.
Dì giúp việc nói: "Tiểu Tô, cháo của cậu để ở kia, cần thêm gì cứ bảo tôi làm."
Tô Chiết mỉm cười lễ phép: "Không cần đâu, cháu chỉ muốn pha một ly cà phê thôi, cảm ơn dì."
"Cậu bé này thật là khách sáo."
Dì giúp việc càng nhìn Tô Chiết càng thấy hài lòng, vừa có phong thái, vừa lễ phép, lại biết tôn trọng người khác, quan trọng nhất là cậu còn đẹp trai, kiếm được tiền, đúng là người chồng lý tưởng.
Đáng tiếc, nhà bà ấy sinh con trai, nếu là con gái thì nhất định sẽ phải tranh thủ.
"Dì ơi."
"Sao vậy, Tiểu Tô?"
"Khẩu vị của tiên sinh lúc nào cũng đậm như vậy sao?"
Vừa nãy thấy Diêm Quan Thương rắc không ít muối vào bát.
Nhưng dù sao thì mắt Diêm Quan Thương vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, có thể xem là một nửa bệnh nhân, mà bệnh nhân thì nên ăn nhạt thôi.
"Chuyện đó à, tiên sinh đúng là thích ăn mặn." Dì giúp việc nói: "Trên bàn ăn lúc nào cũng có một lọ muối nhỏ, tiên sinh ăn cơm hay thêm vào, trước đây tôi cũng không để ý, sau này mới biết là tiên sinh tự chuẩn bị."
Tô Chiết hiểu ra, sau đó bê bát cháo của mình trở lại bàn ăn, lúc này, người giúp việc đang dọn dẹp bát đĩa Diêm Quan Thương vừa dùng xong, còn Diêm Quan Thương thì đã rời khỏi phòng ăn.
Tô Chiết nhìn lướt qua, định nhanh chóng ăn sáng rồi lát nữa tìm anh, có lẽ do hôm nay dì giúp việc hơi bận, trứng ốp la quên không nêm muối, Tô Chiết nhìn lọ muối nhỏ trên bàn, sau đó cầm lên rắc một chút lên trứng.
Tô Chiết gắp miếng trứng lên cắn một miếng, ngay sau đó suýt nữa phun ra.
"Khụ... khụ khụ…"
Tô Chiết nhìn lọ muối nhỏ với vẻ không tin nổi.
Bên trong hóa ra lại là đường!
Lọ muối nhỏ này đúng là có hai mặt, ngay cả con heo đất cũng không giả vờ được bằng nó.
Cậu không ngờ rằng Diêm Quan Thương lại thích đồ ngọt.
Với nguyên tắc không lãng phí thức ăn, Tô Chiết ăn hết bữa sáng rồi mới đi tìm Diêm Quan Thương.
Lúc này, anh đang ngồi trong phòng khách nghe bản tin buổi sáng, từ sau khi dắt chó đi dạo tối qua, bé lông vàng vẫn còn hơi sợ hãi nhưng đã bớt lo lắng hơn so với hôm qua, giờ nằm cách chân Diêm Quan Thương không xa.
Tô Chiết nhớ lại lời nhân viên ở trung tâm nhận nuôi chó đã nói rằng, cần dẫn Diêm Quan Thương tới ký hợp đồng.
"Tiên sinh."
Diêm Quan Thương đáp lại bằng một tiếng: "Hửm?"
"Hôm qua khi tôi tới nhận Em Trai, nhân viên nói rằng cần ngài đến ký tên."
"Khi nào?"
"Hôm nay."
Diêm Quan Thương không nói gì thêm, mặc dù trong lòng không muốn nhận nuôi chó dẫn đường, nhưng liên quan đến hợp đồng và uy tín thì lại là chuyện khác, chờ tin tức buổi sáng kết thúc, anh lên lầu thay quần áo.
Tô Chiết giúp anh nhanh chóng chỉnh lại kính râm và mũ, dù động tác rất nhanh nhưng vẫn khiến Diêm Quan Thương không vui, anh nhíu mày khó chịu, Tô Chiết thấy vậy cũng không để ý, cùng anh ra khỏi nhà.
Đến bộ phận liên quan, có nhân viên chuyên nghiệp đến tiếp đãi Diêm Quan Thương, còn Tô Chiết thì đứng đợi ngoài phòng tiếp nhận.
Lúc này, cậu gặp lại nhân viên hôm qua đã dẫn bé lông vàng ra.
Nhân viên nhận ra cậu: "Trùng hợp ghê, hôm nay đưa người tới ký hợp đồng à?"
Tô Chiết mỉm cười gật đầu.
Nhân viên nhìn vào phòng tiếp nhận qua khe cửa, thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế thì nuốt nước bọt, một ánh mắt thôi cũng đủ thấy đây không phải người dễ đối phó.
Sau đó, cô lại nhìn chú chó vàng ngoan ngoãn nằm dưới chân anh, rồi quay sang Tô Chiết hỏi: "Ngài ấy sẽ không ngược đãi động vật chứ?"
Tô Chiết trấn an: "Tất nhiên là không."
Nhân viên: "Thật không đấy?"
Tô Chiết bật cười: "Ngài ấy chỉ không có tình thương, chứ không phải biến thái."
"..."
Nghe vậy, nhân viên mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt của Diêm Quan Thương quả thực dễ khiến người ta nghĩ tới bạo lực.
Nhân viên nói: "Nếu không có tình thương hay không thích động vật thì sẽ rất khó nuôi chó dẫn đường."
Tô Chiết nhận ra sự lo lắng của cô ấy: "Ngài ấy sẽ từ từ thích nghi."
"Vậy thì tốt."
Hai người nói chuyện qua lại mấy câu, chẳng mấy chốc Diêm Quan Thương đã được nhân viên huấn luyện chó dẫn đường mời ra sân tập, định dạy anh vài kiến thức và kỹ năng liên quan.
Tô Chiết định đi theo nhưng bị nhân viên phòng tiếp nhận gọi lại: "Tiên sinh, phiền ngài trả lời vài câu hỏi được không?"
Tô Chiết vẫn giữ nụ cười: "Tất nhiên."
Ngồi xuống ghế, nhân viên lấy ra tờ biểu mẫu vừa giúp Diêm Quan Thương điền.
Mọi thông tin đều khá tốt, chỉ có mục Ưu điểm của người nhận nuôi thì chẳng có được mấy chữ.
Ưu điểm: Tạm thời không có (Chính chủ nói rằng anh ta rất giàu.)
Tô Chiết:…
Không hổ là anh.
Cậu thậm chí còn tưởng tượng được cảnh tượng đó.
Nhân viên: "Tôi thấy anh đi cùng ngài Diêm, chắc chắn anh hiểu rõ hơn chúng tôi, có thể nói qua về ưu điểm của ngài Diêm được không?"
Tô Chiết trầm ngâm, một câu hỏi mà ngay cả mẹ ruột cũng không trả lời được, vậy mà lại đẩy sang cậu.
Tô Chiết liếc qua tờ biểu mẫu trên bàn một cách vô hồn, ưu điểm duy nhất, cũng đã bị người ta gạt bỏ.
Trầm ngâm một lúc, Tô Chiết miễn cưỡng lên tiếng: "Thật ra ngài ấy có rất nhiều ưu điểm."
Nhân viên: "Ví dụ?"
"Đói thì sẽ ăn, khát sẽ uống nước, trời mưa không chỉ biết chạy về nhà mà còn biết che ô."