Diêm Quan Thương nhìn vào bàn tay thô ráp có phần già nua trên tay mình, anh không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng lần này lại không né tránh, mà từ trong lòng lại cảm thấy kính trọng một người mẹ, sự xuất sắc của Tô Chiết không thể thiếu sự giáo dục đằng sau của người mẹ này.
Một tính cách vốn ngạo mạn không khỏi dâng lên cảm giác hổ thẹn, cảm giác này khó nói thành lời, trong mười mấy năm đầu đời anh chưa từng trải qua.
Anh vốn không có chút đồng cảm hay lòng trắc ẩn nào, cũng lười tìm hiểu những người tự cho mình là đáng thương kia, anh chưa bao giờ che đậy bản tính xấu xa của mình, cho dù anh có xấu xa như vậy thì sao chứ, anh sẽ không thay đổi, những kẻ nhìn anh không thuận mắt nhưng lại phải bám vào anh, cuối cùng cũng vẫn phải dựa vào anh mà sống.
Nhưng bây giờ, đối mặt với mẹ của Tô Chiết, anh lại có chút không dám ngẩng đầu lên, anh nhìn rất rõ, đối phương không mong Tô Chiết ở bên anh, anh chưa từng làm ba mẹ của ai nhưng lại nghe được sự bất lực và thỏa hiệp của một người mẹ trong lời nói của đối phương.
Mẹ Tô đứng ở vị trí giống như anh từng đứng trước đây, nếu đổi tính cách của anh vào vị trí của đối phương, anh và Tô Chiết sẽ ra sao?
Người đàn ông tự cười giễu mình, kết quả có thể đoán trước được.
Diêm Quan Thương với dáng người cao lớn ngồi đó, đứa con cưng của trời ngạo nghễ lại hiếm khi cúi đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play