Mười mấy phút sau, Hàn Trầm mới khởi động xe rời khỏi chỗ. La Thường đặt bó hoa sang một bên, chỉnh lại cổ áo, oán trách: “Nói chuyện thì nói chuyện đi, sao lại gặm em, anh đúng là thuộc giống chó, lát nữa về nhà ba mẹ em nhìn thấy thì sao?”
Hàn Trầm cười nói: “Không sao, bây giờ bọn họ nhìn thấy cũng sẽ làm như không thấy.”
“Tuần sau ba mẹ anh đến nhà em thăm hỏi, mẹ anh nói ba anh hơi căng thẳng, muốn đi nhuộm tóc, nhưng mẹ anh không cho đi.”
La Thường cười nói: “Mẹ em cũng gần giống vậy, hai ngày nữa bà ấy muốn chị em đi uốn tóc cùng. Bà ấy nói ba mẹ anh đều là trí thức, sợ mất mặt trước mặt bọn họ, cho nên phải trang điểm thật đẹp, chắc là còn phải mua quần áo nữa.”
Nghĩ đến hành động gần đây của Thường Thu Phương, La Thường cũng thấy buồn cười.
Chuyện này, cô và Hàn Trầm không quá căng thẳng, ngược lại ba mẹ hai bên lại căng thẳng.
Nghĩ đến những gì Hàn Trầm vừa nói, La Thường đột nhiên nói với anh: “Năm xưa điều kiện sống của ba anh kém, dinh dưỡng không đủ, cho nên có hiện tượng hói đầu, tóc bạc cũng sớm, thực ra đều có thể điều trị.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT