Thôi Phượng Sơn không chút do dự nói: “Hợp lý, cô cứ yên tâm. Một tuần tôi đi ba, bốn ngày, cha tôi rất vui. Vừa khéo hai ngày này tôi cũng nghỉ ngơi, rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, không bằng giúp cô một tay.”
“Ngày mốt cô còn phải giúp tôi nữa, cô cũng không cần cảm ơn tôi, coi như chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”
La Thường cũng sợ bệnh nhân từ xa đến, hụt hẫng mà về. Nên cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Vậy hai ngày này phiền cậu rồi.” Cuối cùng La Thường cũng chịu nhượng bộ.
Thôi Phượng Sơn vui mừng, cậu ở nhà họ Thôi, từ nhỏ đến lớn đều là đối tượng để anh chị em học hỏi, không thể chơi cùng các bạn đồng trang lứa trong gia tộc.
Lúc đi học còn được, có thể thỉnh thoảng hẹn ba, năm người bạn cùng nhau đi leo núi, bơi lội, chơi bóng. Ra khỏi trường, bước vào xã hội, tình hình bắt đầu thay đổi.
Tuy cậu rất được người ta tôn kính, nhưng bản thân cậu thường xuyên cảm nhận được một sự cách biệt giữa mình với người khác, mặc kệ là chủ động hay bị động, cậu đều cảm thấy mình và người khác có một khoảng cách.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play