Năm nay Lăng Vân Duyệt đều ở trong không gian. Không gian vẫn như trước, ấm áp như mùa xuân. Nho và đào trong không gian đều đã chín, thực hiện việc ăn trái cây tự do.
Mặc dù sau này Trâu Tư Khang đến ăn ké, Lăng Vân Duyệt cũng không giấu diếm, trực tiếp lấy đồ ăn đã nấu sẵn trong không gian ra. Dù sao hắn cũng biết cô có không gian.
Trâu Tư Khang nhìn Lăng Vân Duyệt với ánh mắt đầy ẩn ý.
Lăng Vân Duyệt cũng mặc kệ hắn, nói rằng gần đây hắn ngày càng lười biếng, từ khi tuyết rơi ngày nào cũng sang đây ăn.
"Tôi nói anh gần đây có phải hay không quá lười, chỉ thiếu ăn luôn ở đây. Tôi nghĩ vì danh tiếng của chúng ta, anh vẫn nên về nhà ăn cơm." Lăng Vân Duyệt nghiêm túc đề nghị.
"Tôi cảm thấy như vậy liền khá tốt, em chỉ phụ trách nấu đồ ăn, mặt khác tôi đều bao, huống hồ em cũng là chán ghét rửa chén không phải sao? Hơn nữa... Tôi cảm thấy nếu có thể vẫn luôn như vậy cũng khá tốt."
Lăng Vân Duyệt nhìn Trâu Tư Khang, ánh mắt đối diện nhau, Lăng Vân Duyệt cảm nhận được sự nghiêm túc của đối phương. Hắn nói thật? Lăng Vân Duyệt trong khoảng thời gian ngắn có chút né tránh. "Khụ khụ, ăn cơm đi."
Trâu Tư Khang khó nén thất vọng, ánh mắt hiện lên một tia ảm đạm. Tuy rằng đây là kết quả hắn đoán trước, nhưng tiểu cô nương này căn bản là còn chưa thông suốt. Hắn hẳn là từ từ tiến tới.
Bữa cơm này ăn đến có chút vô vị, hai người tâm tư khác nhau.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT