“Mày...” Tống Thục Mai đưa tay che mái tóc bạc của mình, tức giận đến nói không ra lời, muốn tiến lên hai bước đánh người, nhưng nhìn thấy Tạ Vinh Quang bên cạnh Lăng Vân Duyệt lại không dám ra tay. Nhịn một cục tức không thể nào nuốt trôi.
Bà kiêu ngạo nhất đời chính là dung nhan này, hồi trẻ tuổi bao nhiêu người tranh nhau muốn cưới, đáng tiếc đều là dân nghèo, bà không thèm đếm xỉa đến. Sau lại lấy Trâu Kế Quân. Không ngờ càng già, lại phải hầu hạ ông ta.
Lão Trâu tuy liệt giường, nhưng tính tình lại không hề hiền lành, có lẽ do không tiếp thu được sự thật, nên suốt ngày cứ cấu kỉnh.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày bà ta đi làm, về nhà còn phải chăm sóc chồng, cả ngày không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng trong khoảng thời gian này, do hết tiền nên bà ta phải thuê hàng xóm giúp đỡ chăm sóc ban ngày, mới có thể tạm bợ qua ngày.
Đáng tiếc, tuổi già sức yếu, cố gắng mấy tháng mà cũng không thể khỏe lại. Quan trọng hơn, gia đình đã tiêu hết tiền vì chuyện này, không còn tiền nên bà ta buồn đến mức mất ngủ.
“Em dâu, không thể nói như vậy được, dù sao em ba cũng là mẹ đẻ ra, em nói như vậy có hợp lý không?”
Lý Tiểu Mộng tức giận trong lòng, chuyện con cái luôn là điều cô ta trân trọng nhất. Tuy rằng từ khi biết Trâu Tư Khánh không thể sinh con, địa vị gia đình cô ta đã thăng tiến không ít, nhưng người phụ nữ nào lại không muốn có con của mình?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT