"Anh muốn thế nào? Anh không cần được một tấc lại muốn tiến một thước." Giọng nữ rõ ràng đè nén tức giận.
Giọng nam không nhanh không chậm nở một nụ cười: "Tôi có thể thế nào, đừng quên là cô tìm tôi tới, bất quá là muốn cô cho chút tiền để mời các anh em ăn một bữa cơm mà thôi."
Cô đây là gặp được hiện trường mưu đồ bí mật sao? Đúng lúc này, một con chuột không biết từ đâu chui ra từ bên chân cô chạy qua, vừa chạy vừa kêu chi chi. Nó oan ức vì bị con người xâm lấn.
Lăng Vân Duyệt hoảng hốt, theo bản năng nuốt tiếng thét chói tai. Đúng lúc này, một bàn tay to từ phía sau bịt miệng cô, đồng thời bên tai vang lên giọng nói gần như không thể nghe thấy: "Là tôi, đừng lên tiếng."
Lăng Vân Duyệt nhìn người bên cạnh dưới ánh trăng, ôi chao, là Trâu thanh niên trí thức. Ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện ra, lòng cô lúc này đã thả lỏng cảnh giác.
Lăng Vân Duyệt theo bước chân người bên cạnh, lùi lại một chút, hai người trốn sau một gốc cây.
"Ai?" Trong rừng cây, người phụ nữ vẫn rất cảnh giác, một chút tiếng động cũng đã nhận ra.
"Chỉ là một con chuột thôi, đừng hoảng hốt, tôi ở đây quen hơn cô." Giọng nam vẫn như cũ không chút để ý.
Người phụ nữ cảm thấy không ổn, cũng không cò kè mặc cả với người đàn ông, ném 5 đồng tiền qua.
Có lẽ là hoảng hốt, người trong rừng cây không một hồi liền đi rồi. Dưới bóng đêm, Lăng Vân Duyệt nhìn thấy đó là một người phụ nữ mảnh mai, mà hướng đi của cô ta lại là khu thanh niên trí thức.
Người đàn ông sau khi người phụ nữ đi cũng không một hồi liền đi về hướng ngoại ô.
Lăng Vân Duyệt che miệng, cô đây là gặp phải chuyện lớn rồi. Là ai hãm hại ai? Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Trâu Tư Khang đang nhìn mình với vẻ mặt sững sờ.
"Sao anh ở đây, anh nhìn thấy cô gái đó là ai không?"
Trâu Tư Khang lấy lại tinh thần, hai tay đút túi, lười nhác nói: "Không thấy được."
Trâu Tư Khang cũng không trả lời câu hỏi đầu tiên. Hắn cũng không thực sự chú ý bên kia, hắn chỉ chú ý đến cô. Nhưng hắn có thể đoán được.
Nói đến cũng trùng hợp, hôm nay là ngày hắn đi huyện thành, không ngờ lại gặp được Lăng thanh niên trí thức này. Nhìn vẻ tò mò suy đoán của cô, Trâu Tư Khang buồn cười thu hết tất cả vào đáy mắt.
Cũng từ lần nghi ngờ trước đây, hắn cố ý tránh né Lăng thanh niên trí thức, sợ bản thân nhất thời hứng khởi, cũng sợ chỉ là ảo giác của mình, chuyện cả đời vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
"Anh nhìn thấy không? Hướng đi của cô ta là khu thanh niên trí thức, chẳng lẽ là thanh niên trí thức? Đây là hãm hại ai?" Vừa rồi tình huống đó tựa hồ là muốn mưu đồ chiếm đoạt đồ vật của người khác. Người này cư nhiên lại ở ngay bên cạnh mình, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh.
Lăng Vân Duyệt bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, trong khoảng thời gian này có hay không quá cao điệu, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ ra được. Cô ăn ngon đều ở trong không gian, ở bên ngoài là mỗi ngày rau xanh, trứng gà đều thiếu và đổi với người trong thôn.
Như vậy ngẫm lại, người bên ngoài nhìn vào cô còn rất nghèo. Tính tính, dù sao những thứ đáng giá của cô đều ở trong không gian, giặc đến thì đánh, nước lên nâng nền.
Nghĩ vậy cũng không rối rắm, trở về kiểm tra một chút, xem trong phòng có hay không xuất hiện cái gì không nên có đồ vật. Lại nhìn nhìn người bên cạnh, tuy rằng mặt mày cau có không ưa nhìn, nhưng là xem hắn vừa mới cũng coi như có ý tốt nên nhắc nhở hai câu.
"Tôi thấy người này không tâm tư tốt đẹp, anh trở về nhớ kiểm tra trong phòng một chút, xem có hay không cái gì không nên xuất hiện đồ vật. Nên có tâm phòng người. Trong khoảng thời gian này điệu thấp một chút."
"Được, nghe cô." Trâu Tư Khang cảm nhận được sự quan tâm của đối phương, khóe miệng không thể kiềm chế được cong lên.